Nghe vậy, Lâm Hề Trì sửng sốt, ngẩng đầu, không hiểu mà nhìn vào mắt cậu.
Cảm xúc buồn bã trong lòng nháy mắt biến mất, có cảm xúc không hình dung được chậm rãi nảy mầm trong lòng nàng, lên men có chút rõ ràng không cảm giác được là gì.
Lâm Hề Trì siết chặt nắm tay, đột nhiên không biết trả lời cậu như thế nào. Nàng mím môi, thấy cậu vẫn không tiếp tục nói, liền chủ động, giọng điệu còn thấp hơn lúc trước vài phần.
“Cái gì?”
Đôi mắt Hứa Phóng không tính to, mí mắt rất mỏng, ánh mắt sâu, đuôi mắt rắt đẹp, mắt thon dài, con ngươi đen thâm trầm, hiếm khi thể hiện cảm tình nồng đậm ra ngoài, thập phần nội liễm.
Cho nên quen biết lâu rồi, Lâm Hề Trì nhìn biểu tình của cậu, cũng không đoán được suy nghĩ của cậu. Hô hấp của nàng dần dần chậm lại, phảng phất có thêm chút gì đó làm nàng không được tự nhiên.
Hứa Phóng tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên người nàng, như muốn đem toàn bộ nội tâm nàng thăm dò hết được. Ngừng vài giây, cậu dần dần tiến gần hơn, cách chóp mũi nàng còn mười centimet dừng lại.
Hứa Phóng thấp giọng lặp lại, giọng có chút khàn khàn: “Có một không hai.”
Lâm Hề Trì hô hấp ngừng lại.
Nói xong câu đó lúc sau, Hứa Phóng lập tức đứng thẳng lên, độ cao so với mặt biển nháy mắt lại so nàng cao hơn hai mươi centimet, trên cao nhìn xuống mà nói: “Nếu nhà cậu đã có ba con chó, không bằng tới nhà của tôi.”
“……”
“Chuyện khác tôi không thể bảo đảm.” Hứa Phóng lười biếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-bo-yeu-tham/1172911/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.