Tôi ném điện thoại qua một bên ngồi xuống nhìn anh. Anh cũng nhìn tôi.
“Có phải thất tình không?” giọng anh nhẹ nhàng đến lạ.
“Ừ!” tôi thấy anh đứng dậy đi qua chỗ ngồi của tôi, tôi ngồi nhích sang bên. Không biết sao những giọt nước mắt tôi càng ngăn thì càng rơi, che cả tầm nhìn của tôi. Anh ôm tôi tựa đầu vai anh.
“Khóc đi, khóc sẽ hết thôi. Nếu em khóc mà thoải mái hơn thì cứ khóc. Khóc sẽ dễ quên hơn… anh ở đây với em, không sao, không sao ổn thôi…”
“Cảm ơn anh, tiền bối.”
“Uhm hửh!” anh vỗ nhẹ lưng tôi, còn tôi thì khóc cứ khóc, đến mệt lã, khóc không biết bao lâu, có lẽ ngủ quên luôn trên vai anh.
Chắc là tại thuốc, nên tôi ngủ khá ngon. Ngồi dậy ngó xung quanh, thấy có tấm ghi chú trên bàn, nội dung đơn giản, nhưng ấm áp “Anh sẽ không nói chuyện lúc tối. Anh về nhà tắm rửa thay đồ. Hôm nay thứ bảy, chuẩn bị đi anh qua đưa em đi ăn sáng, thuốc anh chia sẵn trên bàn trong bếp. Sorry, tối anh có tham quan nhà em lát, nhưng ngoại trừ vào phòng em lấy chăn, thì anh không có tham quan phòng em đâu.” tôi nhìn xuống chăn cười nhẹ.
“Ping...pong” tiếng chuông cửa, chắc là anh tới. Tôi bước ra mở cửa.
“Hi, nhóc, xong chưa anh còn đưa đi ăn sáng.” anh vừa vào nhà, vừa nói.
“Em mới thức. Giờ em đi chuẩn bị 30 phút, tiền bối cứ tự nhiên” tôi nói rồi đi vào phòng, đi tắm.
Tôi bước ra khỏi phòng, chắc rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-bo-cong-anh-em-se-cho/2401380/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.