"Mẹ." Xuân Thiên lay ống tay áo Tiết phu nhân, kéo bà khỏi cơn thất thần: "Con thích ăn cá, nhưng không thích lấy xương cá, mẹ giúp con với ạ."
"Được." Tiết phu nhân xắn tay áo, dịu dàng cười bảo, "Để mẹ lóc thịt cá cho con ăn."
Trong hẻm Người Mù, Hách Liên Quảng tranh thủ thời gian đến tìm Lý Vị nói chuyện.
Hai người đã dừng công việc ở đội ngựa thồ, nói tới chuyện trại ngựa. Gần đây Hách Liên Quảng đang bận mua ngựa tốt ngoài chợ ngựa, đã thả mấy trăm con vào Ưng Oa Câu, sau đó còn phải mở trại mướn người, việc cần làm vô số kể.
"Các quan và dân chăn nuôi vùng Hà Tây cũng đang mở rộng việc lựa chọn giống ngựa." Hách Liên Quảng nói, "Nếu có chiến tranh, mấy con ngựa chiến này không bao giờ là đủ, chúng ta phải dự trữ thêm nhiều giống ngựa càng sớm càng tốt."
Lý Vị ngẫm nghĩ: "Ngựa tốt ở chợ ngựa phần nhiều là ngựa Hà Khúc, nếu chiến tranh nổ ra, đối đầu với người Đột Quyết, e rằng chúng không đủ tính nhẫn nại, không bằng ngựa đực giống."
Hách Liên Quảng cười bảo: "Chẳng phải Truy Lôi là ngựa đực giống à? Chở anh chạy mười chuyến từ Cam Châu đến Đôn Hoàng cũng không mệt. Nhưng người Thổ Phiên nắm trong tay toàn bộ ngựa đực giống, đâu có dễ mua như thế."
"Vùng hồ Thanh Hải chẳng phải còn rất nhiều người Thổ Dục Hồn quy thuận Thổ Phiên sao? Nghe nói người Thổ Dục Hồn thường săn ngựa hoang ở phía Nam núi Kỳ Liên, sau khi thuần hóa đã lén bán cho dân chăn nuôi tư nhân vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-bac-xuan-thien-thu/874352/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.