Xuân Thiên hơi nghiêng người, rồi tự bị động tác của mình đánh thức. Thình lình nàng ngồi bật dậy, bao xung quanh là lều nỉ, chỉ có mỗi một mình nàng, trời đã sáng bửng, ánh nắng len vào từ khe hở ở đỉnh lều, rải xuống dưới những đốm sáng li ti, rơi trên người nàng.
Nàng ngồi ngẩn ngơ một lúc, đầu óc trống rỗng, nghe thấy có tiếng nói chuyện của vu y phía ngoài lều nỉ vọng vào. Nàng chớp mắt mấy cái, bỗng nhảy khỏi giường lao vút ra ngoài cửa.
Người đàn ông đứng lặng ở cách đó ít xa, hai cánh tay rũ xuống, vì suy yếu nên phải đứng cúi đầu vai, đang nói gì đó với vu y. Nàng có thể nhìn thấy sườn mặt gầy gò xanh xao của hắn, với những đường nét trơn tru lên xuống, gọn gàng hệt như nét phẩy liền mạch lưu loát trong một đường bút đi.
Nàng la lên một tiếng, vừa hoảng vừa vui, vừa xót vừa sợ. Nàng gọi tên hắn, bổ nhào về trước như con nai con.
Hai người kia ngừng nói chuyện, người đàn ông trẻ tuổi hơi nghiêng đầu nhìn nàng, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Nàng vọt thẳng vào lòng hắn, đầu vùi trong ngực hắn, vốn muốn nói gì, nhưng khi vừa chạm tới thân thể hắn, ngửi thấy hơi thở của hắn, hai mắt nàng đã ngấn lệ rồi òa khóc tức tưởi, khóc mà chẳng ra hơi.
Hắn bị nàng đụng một cái, suýt chút nữa thì đứng không vững. Sau khi ổn định lại, hắn giơ tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, dịu giọng nói: "Dậy rồi à? Ngủ no chưa?"
Nàng càng gào to hơn.
Lý Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-bac-xuan-thien-thu/874338/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.