Chẳng rõ tên cũ của hẻm Người Mù là gì. Cách đây vài thập niên trước, ngay chỗ đầu hẻm có một người mù xem bói cực chuẩn sinh sống, lúc bấy giờ, mỗi khi người ta nhắc đến con hẻm này, thì chỉ gọi là hẻm Người Mù.
Đi thẳng, dọc theo những đá phiến xanh, là tới cuối hẻm. Ở đó có cánh cửa gỗ nâu và chiếc khóa đồng thau. Một chạc cây táo tàu thật lớn ló ra khỏi bờ tường, nơi đầu cành treo lủng lẳng mấy quả táo khô quắt và những chiếc lá úa màu.
Mặt trời ban trưa ươm vàng xuyên qua song cửa sổ, hắt vào trong phòng. Chái nhà Tây không lớn, là gian phòng mà chủ nhà dùng tiếp khách, nền gạch xanh, chiếc tủ to đen như mực dựng ở góc tường, tản ra mùi hương của chất gỗ lâu năm. Bộ bàn ghế cũ kỹ, nhưng lại được tạo từ loại chất liệu rất tốt và vững chắc. Giường nhỏ được bọc toàn bộ bằng vải dày, dưới giường có một bếp lò bé bằng đất sét, lửa than cháy rực, ở trên là chén thuốc đen ngòm đắng nghét.
Xuân Thiên tỉnh dậy, mơ màng mất một lúc. Ngực đau kịch liệt, cơ thể như bị đóng đinh vào đá, không động đậy nổi, chỉ có thể cảm nhận được chút xúc cảm ít ỏi ở đầu ngón tay.
Lớp bụi li ti cỡ đầu cây kim chậm chạp chuyển động, như nhiễm cả ánh vàng sáng của mặt trời, lười biếng phiêu lãng trong không khí. Xà ngang gỗ trên đỉnh đầu đã cũ, một mảng sơn đỏ bong ra. Nàng vẫn không nhúc nhích, mê man nhìn chằm chằm lúc lâu. Cuối cùng, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-bac-xuan-thien-thu/874279/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.