Chương trước
Chương sau
Editor + Beta-er: ToruD

Từ sau ngày lễ Khất xảo đó, Trác Ảnh ở trong lòng Hình Thần Mục giống như búp bê được làm bằng sứ rất mong manh dễ vỡ. Đi nhiều vài bước cũng khiến Hình Thần Mục lo lắng hồi lâu, rời cửa phải ngồi kiệu thì không nói, lại còn sai trăm ảnh vệ đi theo sợ y không cẩn thận té ngã.

Vào một hôm nọ, Trác Ảnh đang bồi Hình Thần Mục phê duyệt tấu chương ở Hiên Minh điện, được một nửa thì có vị đại thần cầu kiến. Đối phương vừa vào cửa thì Trác Ảnh theo bản năng định vọt lên xà nhà, nào có ngờ thân thể chỉ mới nhúc nhích một tí đã bị Hình Thần Mục phát hiện kéo lại ôm vào lòng, động tác cực nhanh, tới mức ngay cả người có tố chất đã được huấn luyện như y cũng không kịp phản ứng.

Lúc đó y còn chưa xác định được có phải mình đã mang thai chưa, chuyện uống dược cũng không tiết lộ ra bên ngoài. Thế nên mọi người trong Hiên Minh điện lẫn vị đại thần kia đều sửng sốt. Chỉ có một mình Hình Thần Mục cứ như không nhận ra điều đó, vẫn cứ lôi kéo y khẩn trương kiểm tra trái phải.

Trác Ảnh khuyên nhủ mấy lần. Nếu Hình Thần Mục vẫn cứ căng thẳng như vậy, mười tháng nữa hắn sẽ xảy ra chuyện mất. Ngược lại Hình Thần Mục vẫn không nhịn được mà sợ hãi, ngoài miệng thì đồng ý nhưng hành động lại chẳng lơi lỏng tí nào.

Hình Thần Mục vốn muốn cho Thái y mỗi ngày đều tới xem mạch nhưng Trác Ảnh nghĩ rằng làm thế chỉ càng khiến Hình Thần Mục càng căng thẳng hơn nên nói thế nào cũng không nguyện ý. Hình Thần Mục đành phải chiều theo y.

Cứ vậy qua gần một tháng, tới một ngày, lúc trời vẫn còn chưa sáng, bỗng nhiên Trác Ảnh bừng tỉnh từ trong giấc ngủ. Y cảm thấy dạ dày cứ cuồn cuộn, y đã cố gắng xuống nhưng chưa kịp rời giường đã nôn một trận.

Hình Thần Mục đang ngủ dường như nghe thấy động tĩnh, thoáng cái đã thanh tỉnh, bước xuống giường, hai tay run rẩy đỡ lấy Trác Ảnh.

Tiểu An Tử và vài tên ảnh vệ đang gác đêm ngoài cửa cũng vội đi vào hỏi: “Trác đại nhân không sao chứ ạ?”

“Còn không mau đi mời Thái y!” Hình Thần Mục gần như gào lên.

Tiểu An Tử chưa từng thấy Hình Thần Mục như vậy, lảo đảo lao ra ngoài. Hình Thần Mục sợ hắn đi quá chậm, lại quay đầu dặn dò Ảnh Bát Ảnh Cửu đang đứng cạnh. Ảnh Bát lẫn Ảnh Cửu đều lo lắng cho Trác Ảnh, sau khi lĩnh mệnh lập tức xoay người chạy về phía Thái y viện.

Trác Ảnh tạm thời không nói nên lời, chỉ có thể nắm ngược lại bàn tay Hình Thần Mục để trấn an hắn.

Dấu hiệu xuất hiện mỗi khi mới đầu mang thai đều đã được Hình Thần Tu nói qua với hai người, hiện giờ sau khi tỉnh táo lại Hình Thần Mục lờ mờ đoán được Trác Ảnh không phải đang bị bệnh nhưng trong lòng vẫn không bớt lo được.

Rất nhanh sau đó, Chương Thanh được Ảnh Bát và Ảnh Cửu một trái một phải hộ tống chạy tới Thừa Ương điện. Trác Ảnh hớp vài hớp nước ấm do Tiểu An Tử mang tới, cuối cùng cũng miễn cưỡng áp chế được cơn buồn nôn kia, ngồi vào bên bàn để Chương Thanh bắt mạch.

Có Hình Thần Tu làm tiền lệ, Chương Thanh không quá mức kinh ngạc với mạch tượng của Trác Ảnh, một lúc sau lập tức quỳ gối: “Chúc mừng Thánh thượng, chúc mừng Trác đại nhân, là hỉ mạch.”

Trác Ảnh không thích được gọi là Quý tần thế nên trong ngoài hoàng thành đều vẫn xưng y là Trác đại nhân. Nhưng ai cũng biết rõ hiện giờ Thánh thượng chỉ độc sủng một mình Trác Ảnh, hậu cung to như vậy nhưng ngoại trừ y cũng chẳng còn phi tần nào khác nữa.

Sau khi Hình Thần Tu sinh con, trong lòng chúng thần đều đoán, Thái tử tương lai của Nhiễm Dĩnh tám chín phần sẽ do Trác Ảnh sinh. Hiện giờ ý nghĩ này đã được chứng thực, Chương Thanh đối đãi với Trác Ảnh càng thêm thận trọng, không dám chậm trễ.

Cung nhân lẫn ảnh vệ hầu hạ trong điện đều quỳ một chân chúc mừng hai người. Sắc mặt Trác Ảnh vẫn còn hơi tái nhợt nhưng trong ánh mắt đã hiện lên vẻ mừng rỡ. Sau khi Hình Thần Mục hỏi thăm, theo lệ thường ban thưởng cho tất cả cung nhân hầu hạ tại Thừa Ương điện. Sau đó, Hình Thần Mục lại nghĩ ngợi, thay Trác Ảnh ban thưởng cho các ảnh vệ trong Minh Ảnh cung.

Trời còn chưa sáng, Hình Thần Mục đã dặn dò Ngự thiện phòng hầm cháo gạo kê mang lên. Trác Ảnh vừa nôn xong nên không có khẩu vị nhưng thấy Hình Thần Mục thực sự lo lắng nên y mới nhận lấy chén, miễn cưỡng uống vài hớp.

Nếp nhăn giữa hai chân mày của Hình Thần Mục lại càng sâu, hắn ôm người về lại giường, thậm chí còn đang do dự không biết hôm nay có nên tạm dừng lâm triều hay không. Trác Ảnh nhìn thấu tâm tư của hắn, lập tức nói: “Mục nhi vẫn phải đi lâm triều đấy. Ta mệt rồi, muốn ngủ một giấc, lát nữa sẽ tốt thôi.”

“Thực sự không cần ta ở cạnh sao?” Hình Thần Mục vẫn rất lo lắng, thò tay vào trong chăn mỏng áp lòng bàn tay lên bụng y, “Còn khó chịu không?”

Trác Ảnh lắc đầu, lại khuyên: “Vừa rồi Thái y cũng đã nói đây chỉ là những biểu hiện bình thường, Mục nhi đừng lo nữa nhé.”

Hình Thần Mục lộ ra vẻ ân hận: “Nếu biết sớm sẽ dằn vặt ngươi như thế, ta ——”

Trác Ảnh vội che miệng hắn lại: “Ta thực sự rất vui vẻ. Mục nhi à, đây là con của chúng ta, bé con đã ở trong bụng ta rồi, không bao lâu nữa sẽ gặp mặt chúng ta. Chỉ cần nghĩ tới điều đó thôi, khó chịu mấy ta cũng nguyện ý. Nữ tử yếu đuối có thể mười tháng hoài thai sinh được, ta lại là một đại nam nhân, chẳng lẽ chỉ vì mấy biểu hiện đó thôi mà đã sợ hãi sao?”

“Ta không muốn ngươi vất vả thôi.” Hình Thần Mục thở dài, vươn tay ra che phủ hai mắt Trác Ảnh, “Ngủ đi, ta nhìn ngươi ngủ xong lại đi.”

Vì đang mang thai nên Trác Ảnh dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Hình Thần Mục để Thái y canh giữ ngoài bình phong đợi mệnh, lại an bài thêm vài tên ảnh vệ ở gần đó hộ vệ rồi mới tạm thời rời đi.



Từ hôm đó trở đi, ngày nào Trác Ảnh cũng đều buồn nôn rất nhiều lần. Sáng sớm vừa tỉnh lại đã buồn nôn, nghe mùi dầu mỡ cũng muốn nôn, ngay cả lúc đang đi đường cũng đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Y rất thèm ngủ nhưng ăn uống lại không ngon miệng. Ngự thiện phòng cố gắng thay đổi rất nhiều các loại đồ ăn mỹ vị nhưng cũng không giúp y ăn thêm được mấy miếng cả. Thái y kê không ít bài thuốc nhưng chẳng có một cái nào có hiệu quả.

Hồi trước, Hình Thần Tu cũng không phản ứng mãnh liệt như Trác Ảnh, đối với tình trạng hiện giờ của y cũng bó tay chịu chết. Bởi vì Hoa Bạch Tô sinh con, hiện giờ Hoa Tân vẫn đang ở Thương Xuyên chưa về. Hình Thần Tu chỉ có thể sai người truyền tin tới Thương Xuyên, thỉnh Hoa Tân sớm ngày hồi Loan thành.

Bởi vì trạng thái hiện giờ của Trác Ảnh, gần đây ngày nào sắc mặt Hình Thần Mục cũng âm trầm, khiến cho đám người Thái y mỗi lần tới Thừa Ương điện giúp Trác Ảnh bắt mạch luôn cảm giác như đang bị tra khảo. Bọn họ sợ chỉ cần Hình Thần Mục mất hứng thì đầu bọn họ sẽ rơi khỏi cổ mất.

Hình Thần Mục nôn nóng như vậy, trái lại Trác Ảnh lại cảm thấy không vất vả mấy. Cho dù là đồ bổ hay là chén canh thuốc đen thùi thì chỉ cần Hình Thần Mục bưng tới, y sẽ cố gắng uống hết, có khi uống xong bị ói ra thì sẽ lại uống thêm lần nữa.

“Có đắng lắm không?” Hình Thần Mục sau khi đút Trác Ảnh uống xong lần thuốc thứ ba, đau lòng hỏi han.

Đầu Trác Ảnh có hơi choáng váng, cũng không biết có phải là do hôm nay nôn quá nhiều hay là do dấu hiệu trong lúc mình mang thai nhưng y vẫn cố gắng nhếch môi cười một cái, trấn an nam nhân còn đang tái nhợt hơn cả mình: “Không đắng.”

Hình Thần Mục áp sát người tới li3m lấy một ít dược còn lưu lại trên khóe môi y, nhẹ giọng nói: “Bé con lừa đảo.”

“Thật sự không có đắng mà.” Trác Ảnh được đỡ nằm xuống, y kéo lấy tay Hình Thần Mục đan chặt mười ngón tay vào nhau. “Trong thâm cung này có không ít phi tần từng sinh con cho đế vương nhưng chỉ sợ không có ai có thể may mắn như ta. Được Thánh thượng độc sủng không nói, ngay cả việc nhỏ như đút dược cũng không để người khác làm thay. Hiện giờ ta ăn cái gì cũng đều thấy ngọt cả, sao có thể thấy đắng chứ.”

Hình Thần Mục sửng sốt một lúc lâu, cười than thở: “A Ảnh càng ngày càng biết cách dỗ ta vui vẻ.”

Lúc đang nói chuyện, Nghiêm Thanh bê một bình nhỏ màu nâu đi vào, mở miệng bình ra. Hình Thần Mục đưa tay nhón lấy quả mơ dầm đút vào miệng Trác Ảnh.

Mơ dầm là bài thuốc dân gian ở quê hương Thái hậu. Thái hậu nghe được tin Trác Ảnh gần đây ăn uống không ngon miệng, cố ý sai người làm theo công thức, may mắn là Trác Ảnh rất thích ăn.

Hiện giờ Trác Ảnh rất thèm ngủ nhưng cứ nằm cả ngày cũng không tốt. Mỗi ngày y lại như cũ đến Hiên Minh điện bồi Hình Thần Mục phê duyệt tấu chương, nếu mệt mỏi thì lên nhuyễn tháp đằng sau bình phong nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng Hình Thần Tu tới Hiên Minh điện nghị sự với Hình Thần Mục còn có thể thuận đường chẩn mạch cho Trác Ảnh.

Hôm đó lúc Hình Thần Tu giúp Trác Ảnh bắt mạch trong khi y còn ngủ, chẩn xong thì được Hình Thần Mục kéo ra bên ngoài bình phong, nhẹ giọng hỏi: “Vương huynh, A Ảnh như thế, nếu hiện giờ sẩy thai thì có ảnh hưởng lớn tới thân thể không?”

Hắn vừa dứt lời, Hình Thần Tu còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy âm thanh giòn vang do chén rơi xuống đất từ sau tấm bình phong vang vọng ra. Hai người chạy nhanh vào xem xét, thấy Trác Ảnh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, thẩn thờ nhìn chằm chằm vào cái chén vỡ vụn trên mặt đất.

Hình Thần Mục thầm nghĩ “Không ổn rồi”, Trác Ảnh đã nghe được câu hỏi của hắn. Hắn tiến tới vài bước ôm lấy đối phương, giải thích: “Ta chỉ hỏi tí thôi, không có ý khác đâu.”

Trác Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, tất nhiên chẳng tin đâu.

Hình Thần Tu đứng bên cạnh cảm thấy hơi xấu hổ sờ sờ mũi: “Mục nhi à, hiện giờ nếu loại bỏ hài tử sẽ ảnh hưởng lớn hơn tới sức khỏe y. Mặc dù gần đây tình trạng Trác Ảnh có hơi nghiêm trọng nhưng vẫn trong phạm vi bình thường, qua ba tháng này sẽ ổn thôi.”

Nói xong y vội viện lý do trong phủ còn có việc, vội vội vàng vàng rời khỏi Hiên Minh điện.

“Ta chỉ thực sự lo lắng cho ngươi thôi. Ngươi xem đi, mới một tháng thôi mà ngươi đã gầy đi một vòng rồi này.” Sau khi Hình Thần Tu rời đi, Hình Thần Mục ngồi xuống cạnh Trác Ảnh, tự giác nhận sai, “La ta không đúng, ta không nên hỏi như thế.”

Trác Ảnh hạ mắt, hai tay bảo vệ lấy vùng bụng: “Đây là hài tử của chúng ta mà, sao ngươi có thể…”

Giọng nói Trác Ảnh có hơi nghẹn ngào, Trác Ảnh muốn kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được.

Hình Thần Mục vì thế mà bị dọa sợ, không ngờ chỉ câu hỏi đó của mình đã chọc cho người ta khóc. Hắn chỉ có thể dịu dàng dỗ dành y, cái gì dễ nghe cũng đều nói hết, lại mãi cam đoan tuyệt đối sẽ không có ý niệm muốn tổn thương hài tử nữa. Nhưng Trác ảnh như đã hạ quyết tâm, sau đó cũng không thèm mở miệng nói chuyện với hắn dù chỉ nửa lời.

Đến vãn thiện Trác Ảnh vẫn không thèm để ý đến hắn, Hình Thần Mục không ngại có cung nhân mà ôm y ngồi lên đùi mình đút cơm. Từ sau khi Trác Ảnh có thai dường như càng ỷ lại Hình Thần Mục hơn, đối với loại hành vi thân mật trước mặt mọi người như vậy cũng không kháng cự. Nhưng sau khi trải qua chuyện hồi chiều, y không chịu phối hợp như trước, mới ăn mấy miếng đã lắc đầu.

Hình Thần Mục đành phải sai người bưng tổ yến cách thủy tới, khuyên nhủ: “Ngươi chỉ ăn mỗi thế, cho dù bản thân chịu nổi thì hài tử cũng chịu không nổi đâu. Ăn hết tổ yến này nhé, bổ sung thêm dinh dưỡng.”

Lúc này Trác Ảnh mới ngoan ngoãn há miệng, đợi Hình thần Mục đút từng muỗng từng muỗng ăn hết bát tổ yến.

Đợi Hình Thần Mục đút Trác Ảnh ăn xong thì đồ ăn cũng đã lạnh hết. Hắn vội vàng ăn qua loa mấy miếng rồi lại ôm Trác Ảnh về lại giường nghỉ ngơi.

Cả chiều nay đã trì hoãn hồi lâu, còn rất nhiều tấu chương chưa phê duyệt. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Trác Ảnh, Hình Thần Mục không thể không trở về Hiên Minh điện tiếp tục xử lý công vụ. Mãi cho đến tận khuya, hắn mới buông bút son, xoa xoa khóe mắt nhức mỏi.

Như đã được tính toán, hắn vừa mới đứng dậy thì cửa đã được mở ra. Trác Ảnh khoác áo choàng mỏng bước vào trong điện, phía sau có thêm hai tiểu thái giám đang bưng khay đi theo.

Hình Thần Mục đi tới đón lấy: “Không chịu ở Thừa Ương điện nghỉ ngơi, sao khuya thế này còn sang đây?”

“Lúc ăn tối ngươi cũng chẳng ăn được mấy miếng, chỉ lo chiếu cố ta. Ta sai Ngự thiện phòng hầm canh gà cho ngươi nè.” Trác Ảnh ra hiệu, tiểu thái giám bê khay đặt lên trên bàn nhỏ, sau đó vội lui ra ngoài.

“Không tồi, A Ảnh nhà ta vẫn còn biết đau lòng cho ta này.” Hình Thần Mục cười cười kéo Trác Ảnh ngồi xuống, “Cùng ăn với ta một ít nhé?”

Trác Ảnh gật gật đầu, nhận lấy bát đũa từ Hình Thần Mục.

Hiện tại Hình Thần Thần Mục đúng là có hơi đói bụng, nhanh chóng cùng Trác Ảnh ăn hết thức ăn. Sau khi ăn xong, hai người lại nắm tay cùng nhau từ Hiên Minh điện trở về Thừa Ương điện. Trác Ảnh do dự hồi lâu, lúc sắp tới Thừa Ương điện mới nói: “Mục nhi ơi, lúc chiều ta không phải cố ý không muốn nói chuyện với ngươi đâu. Ta cũng không hiểu bản thân ta sao lại như vậy nữa…”

Tất nhiên tính tình Trác Ảnh vốn không phải như vậy, trong lòng biết rõ Hình Thần Mục làm vậy đều là vì hắn quan tâm tới y. Nhưng y không thể kiểm soát được bản thân, điều này khiến y cảm thất cực kì thất bại.

“Đừng nghĩ nhiều. Ta đã hỏi qua Thái y rồi, vì ngươi đang hoài hài tử, tâm tình sẽ lên xuống thất thường hơn so với bình thường một chút.” Hình Thần Mục nghiêng người vén sợi tóc đang bị gió đêm thổi loạn của Trác Ảnh, cười nói, “Huống chi A Ảnh hiếm khi giận dỗi ta, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.”

“Ta đã làm ngươi khó chịu phải không?” Trác Ảnh nghiêm túc hỏi.

Mặc dù Hình Thần Mục che giấu rất tốt nhưng Trác Ảnh vẫn có thể cảm nhận được. Cảm xúc tối nay của Trác Ảnh cực kì sa sút.

“Không phải khó chịu.” Hình Thần Mục lắc đầu, mãi đến khi hai người đã vào Thừa Ương điện, hắn mới dựa đầu lên cần cổ Trác Ảnh, có hơi tủi thân nói, “A Ảnh ơi, là ta ghen tị đó. Hài tử này còn chưa được sinh đã được ngươi coi trọng như vậy rồi, chờ sau này nó được chào đời, nhất định ngươi sẽ dành toàn bộ tinh lực cho nó. Về sau trong lòng ngươi, nó nhất định sẽ quan trọng hơn ta mất…”

✤ Suy nghĩ của tác giả:

Hoàng thượng: Tủi thân quá chừng TAT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.