Trác Ảnh kể ngắn gọn chuyện họ đã trải qua ở Lục gia trấn cho Lục Hiền nghe. Lục Hiền còn chưa kịp hoàn hồn sau khi thân phận mình đã bị bại lộ thì Chính Tuyền cung đã gần ngay trước mắt.
“Chờ đã, từ từ, Trác đại nhân, hiện tại chúng ta đang đi gặp… Thái hậu nương nương sao?” Lục Hiền cẩn thận hỏi han.
“Ừm, trước đó ta có nói, muốn ngươi giúp chúng ta một chuyện.” Trác Ảnh đứng ngoài Chính Tuyền cung, suy nghĩ tìm từ, lúc này mới mở miệng, “Thật ra Thánh thượng đã phong ta làm Quý tần, chúng ta lo lắng Thái hậu nương nương tạm thời không tiếp thu được, giờ mới mời ngươi tới hỗ trợ. Thái hậu nương nương vẫn luôn nhớ mong nhà mẹ, nếu biết cháu trai của người cũng ở trong cung, người sẽ rất vui vẻ.”
Giọng điệu Trác Ảnh kể chuyện mình được phong làm Quý tần quá mức tự nhiên, thậm chí có vẻ sung sướng lắm, quả nhiên không phải bị bức bách. Trong đầu Lục Hiền “ong ong” một tiếng, cả người ngây ngốc tại chỗ cũng không biết hiện tại mình nên thấy sợ là do phải dùng thân phận cháu trai gặp Thái hậu hay là nên khiếp sợ chuyện hai người mà mình kính trọng nhất lại là một đôi.
Trác Ảnh giơ tay quơ quơ trước mặt hắn, thấy hắn bị dọa sợ không phản ứng nổi, đành nói tiếp: “Ngươi đứng đây lấy lại bình tĩnh trước, ta vào trong xem thế nào.”
Không biết Hình Thần Mục nói chuyện thế nào với Thái hậu nên Trác Ảnh có hơi nóng nảy. Còn chưa để Lục Hiền phản ứng kịp đã tới trước cửa phòng trước ánh nhìn nghiên cứu tìm tòi của đám cung nữ, nói với mama đang canh giữ bên ngoài: “Ta muốn vào cầu kiến Thái hậu nương nương, phiền ngài thông báo một tiếng.”
Người bên cạnh Thái hậu hiển nhiên không xa lạ gì Trác Ảnh, hơn nữa sau khi tin tức y được phong làm Quý tần nên càng không dám chậm trễ, lập tức lớn giọng giúp y: “Thái hậu nương nương, Trác đại nhân cầu kiến.”
“Để y vào đi.” Giọng nói của Thái hậu ở đầu kia truyền tới.
Lúc Trác Ảnh đi vào thấy hốc mắt Thái hậu đỏ ửng, trong tay còn cầm theo lá thư lúc rời Lục gia mang đi, Hình Thần Mục và Hình Thần Tu đang ngồi cạnh nàng.
Trác Ảnh tiến tới trước quỳ xuống đất hành lễ. Thái hậu cúi đầu đánh giá y từ trên xuống dưới, cũng không để cho y đứng dậy, chỉ nói: “Bản lĩnh của Trác đại nhân cũng lớn quá nhỉ, thế mà còn nhờ phụ mẫu của ai gia tới nói chuyện giúp ngươi.”
Trác Ảnh cúi đầu, thái độ vẫn rất cung kính: “Thuộc hạ không dám.”
Thấy Thái hậu có vẻ không định để Trác Ảnh đứng dậy, Hình Thần Mục nhíu mày, đang muốn mở miệng. Hình Thần Tu liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống.
Thái hậu đều thấy rõ động tác của cả hai huynh đệ, dùng khăn lụa chấm chấm khóe mắt: “Giờ Thánh thượng đã lớn rồi, biết làm sao để đối phó với ai gia. Thánh chỉ hạ rồi mới đưa người tới chỗ ai gia, là sợ ai gia sẽ ăn thịt người sao?”
“Nhi thần biết sai rồi. Mẫu hậu à, ngài đừng tức giận quá hại thân thể.” Lần này Hình Thần Mục không do dự nữa, đứng dậy đi tới cạnh Trác Ảnh cùng quỳ với y.
“Thánh thượng đừng làm thế. Ngươi là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn. Cái quỳ này của ngươi, ai gia không nhận nổi.”
“Lạy phụ mẫu trưởng bối là lẽ bất di bất dịch, mẫu hậu đương nhiên có thể nhận, đương nhiên có thể nhận.” Hình Thần Mục quỳ xuống, thấy Trác Ảnh bên cạnh vẫn cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Không biết là y có phải bị dọa sợ hay không, có hơi đau lòng, âm thầm nhích người lại gần y.
Thái hậu làm bộ như không thấy ngón tay hai người đang dính lấy một chỗ, khụ một tiếng, tiếp tục nói: “Ta thấy trong thư phụ thân bảo rằng dung mạo đứa nhỏ này chỉ cần gặp phải đều khiến mọi người yêu thương, sao ai gia chỉ thấy mỗi mặt nạ là thế nào.”
Hình Thần Tu ở bên cạnh vây xem không nhịn được nữa, “phụt” một cái bật cười thành tiếng.
Thái hậu chẳng phải thực sự tức giận Hình Thần Mục, chỉ là đang đùa một chút, cho rằng nhi tử không muốn thân thiết với mình.
Hình Thần Tu đã hiểu rõ thì sao Hình Thần Mục lại không hiểu được chứ. Thái hậu dịu dàng trừng mắt liếc Hình Thần Tu một cái, quay đầu lại lại thấy Hình Thần Mục đang giúp Trác Ảnh gỡ mặt nạ, nói: “Chuyện này là nhi thần sơ sót.”
“Được rồi, đứng lên hết đi.” Lúc này sắc mặt Thái hậu mới dịu đi, lại nói với Trác Ảnh, “Ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn cái xem nào.”
Trác Ảnh ngẩng đầu lên, chỉ là không dám mạo phạm Thái hậu, rủ mi mắt không nhìn thẳng.
Thái hậu thấy diện mạo của y cũng sửng sốt, trong cung ngoài cung đều truyền tai nhau Thống lĩnh Ảnh vệ võ công cái thế, tính cách lòng gan dạ sắt, lạnh lùng. Nàng lại chẳng ngờ đối phương lại có diện mạo như thế.
Thái hậu không nói lời nào. Trong lòng Trác Ảnh lo lắng vô cùng, y luôn cảm thấy diện mạo của mình luôn không giống với người bình thường. Rõ ràng đã hai mươi tuổi nhưng lại không khác gì thiếu niên hơn mười tuổi, khiến người ta khi nhìn thấy luôn cảm thấy quái dị. Không biết Thái hậu có thích mình không nữa, trên mặt y xuất hiện vệt đỏ ửng mà mắt thường có thể thấy, thoạt nhìn càng giống trẻ con.
“Này… Mục nhi, có phải ngươi sợ ai gia trách phạt nên tìm người khác tới giả trang Trác Ảnh đúng không?” Sau một lúc lâu, Thái hậu có hơi nghi hoặc nhìn về phía Hình Thần Mục.
Hình Thần Mục dở khóc dở cười: “Sao có thể mẫu hậu ơi. Đây đúng là Trác Ảnh thật đó ạ, không tin người hỏi đại ca đi, năm trước đại ca đã từng gặp mặt y.”
Hình Thần Tu vốn luôn cho rằng mình chỉ tới đây để xem náo nhiệt nên nghe tới đây trong lòng càng vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn giúp đỡ nói: “Ngoại hình của Trác đại nhân đúng là như vậy… Lần đầu nhi thần gặp mặt cũng có hơi giật mình.”
Hình Thần Tu dừng một chút, tạm thời không biết nên dùng từ gì để hình dung ra nữa.
Trác Ảnh không ngờ Thái hậu lại hoài nghi thân phận của mình, nghẹn một lúc mới đỏ mặt nói: “Nếu không thuộc hạ… ra ngoài múa kiếm cho Thái hậu nương nương xem được không ạ?”
“Ai gia chỉ thuận miệng hỏi thôi, đừng căng thẳng quá.” Thấy gương mặt vừa xinh đẹp lại vừa mang nét trẻ con của Trác Ảnh, Thái hậu không nỡ làm căng hơn. Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao phụ mẫu lại bảo đứa nhỏ này người gặp người yêu rồi, đây chẳng phải đúng là người gặp người thương sao.
Nàng suy nghĩ một chút rồi vẫy vẫy tay với Trác Ảnh: “Tới đây ngồi cạnh ai gia này, để ai gia nhìn cho kĩ một chút. Vừa rồi bị dọa sợ sao? Đừng sợ, ai gia không giận ngươi. Ai gia chỉ tức giận vì Mục nhi không nói gì với ai gia cả.”
“Là Thánh thượng sợ chọc giận Thái hậu nương nương mà tổn hại thân thể.” Trác Ảnh nhỏ giọng giúp Hình Thần Mục biện giải. Sau khi cởi mặt nạ, giọng điệu y vẫn lạnh lùng như thế vậy mà chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy ngoan ngoãn quá chừng.
“Lúc trước ai gia biết Mục nhi thích nam nhân cũng đã giận rồi, mắng thì cũng đã mắng. Nhưng trước đó vài ngày trong cung xảy ra biến cố, ai gia đã suy nghĩ kĩ rồi. Con người cũng chỉ sống một đời, khỏe mạnh vui vẻ mới là chuyện khó cầu nhất. Ngươi xem, chuyện Tu nhi và Vệ tướng quân, ai gia cũng đã đồng ý đó thôi?” Thái hậu cười cười, ý bảo Hình Thần Mục cũng ngồi xuống. Một lát sau, ánh mắt nàng rơi xuống hầu bao treo bên hông Trác Ảnh, “Đây là hầu bao do mẫu thân tặng cho ngươi sao?”
“Vâng.” Trác Ảnh vội tháo hầu bao xuống, hai tay dâng lên trước mặt Thái hậu.
“Xem ra mấy năm nay thân thể mẫu thân vẫn rất tốt, kỹ thuật thêu thùa vẫn không xuống dốc tí nào.” Thái hậu nhận ra đường thêu mũi chỉ của mẫu thân mình, nhìn trái nhìn phải, trả lại hầu bao cho y, “Ai gia tạm thời không biết ngươi thiếu cái gì. Vừa lúc trong cung có đôi chén ngọc, là do lúc còn trẻ Tiên hoàng đã ban tặng, giờ tặng cho ngươi.”
Thái hậu để Hình Thần Mục giúp Trác Ảnh đeo mặt nạ lên, gọi người mang chén bạch ngọc đưa cho Trác Ảnh. Trải qua vài việc, lúc này nhận được vật do Thái hậu ban tặng, Trác Ảnh đã có thể đoán được dụng ý trong đó, nhìn sang Hình Thần Mục. Hình Thần Mục mỉm cười gật đầu với y, lúc này hắn mới dám đối diện với Thái hậu nói: “Đa tạ mẫu hậu.”
“Chao ôi.” Thái hậu lên tiếng. Hiện giờ nàng không còn bận tâm chuyện người Hình Thần Mục thích là nam hay là nữ nữa, chỉ cần người này thật lòng với Hình Thần Mục là được.
Trác Ảnh bản lĩnh bất phàm. Mấy lần cứu Hình Thần Mục thoát khỏi nguy nan, có y ở cạnh bồi Hình Thần Mục, Thái hậu cũng yên tâm không ít.
“Đúng rồi mẫu hậu, lần này chúng ta tới là chuẩn bị cho người kinh hỉ.” Hình Thần Mục nói xong nhìn về phía Trác Ảnh. Trác Ảnh hiểu ý ngay, đứng lên đi ra ngoài gọi Lục Hiền vào.
Ở trong phòng, Hình Thần Mục nói rõ ngọn nguồn chuyện Lục Hiền với Thái hậu. Đợi Trác Ảnh dẫn Lục Hiền vào phòng, Thái hậu vội vàng từ ghế đứng dậy.
“Đây là Hiền nhi sao?” Thái hậu không nhịn nổi, khóe mắt có hơi đỏ lên, “Ai gia đã nghe đại ca nhắc qua mấy lần trong thư, không ngờ Hiền nhi lại ở trong cung.”
Lục Hiền đứng bên ngoài hồi lâu mới tỉnh táo lại, giờ lại thấy Thái hậu kích động như vậy, trong lòng lại căng thẳng kinh khủng, nhờ Trác Ảnh nhắc nhở mới nhớ tới phải hành lễ.
“Mau đứng lên mau đứng lên. Hài tử này, ngươi nhập cung sao không nói cho ai gia biết một tiếng. Ai gia là cô cô ruột của ngươi đó… Mấy năm nay ngươi vẫn luôn chịu khổ trong cung sao?”
Lục Hiền cúi đầu, có hơi ngượng ngùng nói: “Không khổ ạ, Trác đại nhân rất chiếu cố thuộc hạ.”
Thái hậu lôi kéo Lục Hiền hàn huyên, cùng nói chuyện với Hình Thần Mục và Hình Thần Tu. Mấy hôm nay Chính Tuyền cung không náo nhiệt như vậy rồi nên tâm tình Thái hậu cực kì tốt, giữ mấy người họ lại chính Tuyền cung dùng ngọ thiện xong mới để họ rời đi.
Trong lúc nói tới chuyện mấy năm nay của Lục Hiền, Thái hậu biết được vì trận chiến trước đó phải bảo hộ Hình Thần Mục mà Lục Hiền bị thương, lại đau lòng lắm, quay đầu dặn Trác Ảnh sau này phải cẩn thận hơn.
—
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Hình Thần Tu phải hồi phủ, Hình Thần Mục lại dẫn Trác Ảnh rời đi, để lại Lục Hiền bồi Thái hậu dùng vãn thiện (bữa tối). Rời khỏi Chính Tuyền cung, Hình Thần Mục nói với Hình Thần Tu: “Hai chúng ta đều bận rộn, cuối cùng thì cũng có người có thể bầu bạn với mẫu hậu rồi.”
Hình Thần Tu cũng cảm thán: “Đúng vậy. Nghĩ tới hai người chúng ta đều khiến mẫu hậu nhọc lòng, ta cũng chẳng còn nhớ rõ lần mẫu hậu thoải mái như vậy là khi nào nữa.”
Nhắc tới điểm này, trong lòng hai người đều cảm thấy áy náy. Lúc sau, Hình Thần Mục mới nói: “Đúng rồi, lúc trước Lục Hiền bị trọng thương, hiện giờ dù đã khỏi hẳn nhưng lại không thích hợp tiếp tục ở Ảnh vệ quân. A Ảnh trước khi xuất cung đã nói qua với vị kia nhà ngươi, phải điều hắn sang nhập Cấm vệ quân. Ngươi trở về giúp ta thúc giục, trong quân có ghế nào còn trống thì nhanh báo cáo cho Bộ binh đi.”
Hiện giờ Tướng quân Cấm vệ quân Vệ Diễn là một đôi với Hình Thần Tu, nhờ thế mà Hình Thần Mục bớt đi không ít phiền toái.
“Được rồi, đợi ta hồi phủ sẽ hỏi A Diễn xem.” Hình Thần Tu cũng không kiêng kị chuyện hai người đã ở chung một chỗ, nhắc tới Vệ Diễn, trong mắt đều chỉ toàn nhu tình mật ý, “Không còn gì thì ta cáo lui trước, nếu còn không trở về thì A Diễn sẽ sốt ruột chờ đợi mất.”
Đợi Hình Thần Tu rời đi rồi, Trác Ảnh vẫn còn hơi hoảng hốt. Không ngờ Thái hậu lại tiếp nhận y dễ dàng như vậy. Tới giờ y vẫn nhớ rõ cái ngày mà Thái hậu vì chuyện này mà cứng rắn thế nào với Hình Thần Mục, ngay cả Hình Thần Mục sinh bệnh cầu nàng mà Thái hậu vẫn không xuống nước.
Như là thấu hiểu tâm tư của y, Hình Thần Mục ôm lấy eo y: “A Ảnh của chúng ta đúng là người gặp người thích.”
“Nào có…” Gần đó có không ít ảnh vệ lẫn cung nữ, thái giám đi theo, Trác Ảnh có hơi xấu hổ muốn tránh thoát khỏi móng vuốt của Hình Thần Mục. Hình Thần Mục lại càng ôm chặt hơn, y đành phải cầu xin, “Thánh thượng, mọi người đang nhìn đó.”
Hình Thần Mục hếch cằm, cố ý cao giọng nói: “Nhìn thì đã làm sao? Chẳng lẽ trẫm không được ôm ái phi của mình sao?”
Mặt Trác Ảnh nóng lên, chỉ có thể mặc kệ đối phương.
Mà Hình Thần Mục lúc nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trác Ảnh không những không thu liễm mà còn cố ý không ngồi long liễn, suốt đoạn đường từ Chính Tuyền cung về Thừa Ương điện đều luôn ôm lấy Trác Ảnh.
Hình Thần Tu bên kia còn chưa thú được người ta, hắn tốt xấu gì cũng đã nhét được Trác Ảnh vào hậu cung mình rồi, nói gì thì nói cũng đã nhanh hơn y một bước.
Càng nghĩ Hình Thần Mục càng vui vẻ, hận không thể khiến cho cả hoàng cung đều biết hiện giờ Trác Ảnh đang là Quý tần của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]