Editor + Beta-er: ToruD
Cũng không biết là vì thân thể không khỏe, hay là vì thói quen dậy sớm mà Trác Ảnh cứ luôn cảm thấy ngủ không yên, chưa tới nửa canh giờ đã tỉnh.
Lúc đó Hình Thần Mục còn chưa đi ngủ, thấy thế dứt khoát rời giường gọi chủ quán mang nước ấm đến để lau người cho y, lại bưng chén cháo tới bên giường.
Trác Ảnh để Hình Thần Mục lau người cho mình xong, cả người đều phiếm hồng. Thấy hắn còn muốn đút cháo thì đã lập tức giãy dụa ngồi dậy, giơ tay muốn nhận lấy chén cháo: “Để tự ta ăn.”
Đêm qua y rên tới mức khàn cả cổ họng, hiện giờ vẫn còn chưa khôi phục nên lúc nói chuyện âm thanh có hơi khàn đặc. Hình Thần Mục vừa nghe đã hối hận, cũng không đưa chén cho y: “Xin lỗi, tối qua…”
Trác Ảnh sợ hắn lại sẽ nói ra mấy lời khiến người ta xấu hổ muốn chết nên vội vàng ngắt lời: “Lỗi phải gì chứ, việc này cả ta cũng… cũng không phải là ngươi ép ta.”
“Ừm.” Hình Thần Mục sửng sốt, cười rộ lên, múc một muỗng cháo đút tới miệng y, “Cho nên ngươi phải nằm nghỉ ngơi, để ta chăm sóc cho ngươi.”
Lúc còn bé, Trác Ảnh đã nghĩ rằng luyện võ chính là chuyện mệt nhất trần đời, sau này quen rồi cũng chẳng thấy sao cả. Nhưng đêm qua cứ một lần lại một lần lăn qua lăn lại, so với luyện võ còn mệt hơn nữa. Hiện giờ y chỉ mới ngồi một tí mà eo đã đau kinh khủng, “nơi đó” cũng cảm thấy hơi trướng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-ve-nay-nguoi-mo-mang-dau-oc-chut-di/3588990/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.