Editor + Beta-er: ToruD
“Hoa lâu?” Trác Ảnh ngơ ngác hồi lâu mới lấy lại tinh thần, do dự hỏi, “Ngươi… Ngươi muốn đi hoa lâu?”
Hình Thần Mục biết Trác Ảnh nghĩ gì nhưng lại không vội giải thích, hỏi ngược lại: “Ca không muốn sao?”
Trác Ảnh rũ mi: “Mặc dù hoa lâu Hồng Loan nổi tiếng nhưng nơi này phần lớn ngư long hỗn tạp, lấy thân phận của ngươi vào đó có chút không thích hợp, huống chi vết thương trên lưng ngươi vẫn chưa khỏi…”
“Là thân phận của ta đi không thích hợp, hay là ta đi không thích hợp?”
Trác Ảnh nghe vậy trầm mặc, không trả lời nổi.
Hỏi Trác Ảnh có muốn Hình Thần Mục đi hoa lâu không, tất nhiên y không muốn chút nào. Có ai trên thế gian này có thể cam tâm tình nguyện cùng người trong lòng của mình tới hoa lâu chứ.
Nhưng đồng thời trong lòng y cũng hiểu rõ, nếu Hình Thần Mục kiên trì muốn đi, thân là ảnh vệ của hắn thì y cũng chỉ có thể đi theo mà thôi, dù sao an nguy của đối phương vĩnh viễn là điều quan trọng nhất.
Hình Thần Mục dịch người tới cạnh giường, cười cười vẫy vẫy tay với y, “Được rồi, ta không dọa ngươi nữa. Không phải như ngươi đang nghĩ đâu, thực sự ta chỉ muốn đi xem chút thôi, không làm gì khác đâu. Ngươi mau lên đây nằm đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Hoa lâu có cái gì đẹp đâu chứ…” Trác Ảnh nhỏ giọng nói thầm. Đối với chuyện ngủ cùng giường với Hình Thần Mục, y vốn đã chuẩn bị tinh thần rồi. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-ve-nay-nguoi-mo-mang-dau-oc-chut-di/3588985/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.