Chương trước
Chương sau
Editor + Beta-er: ToruD

Trác Ảnh bảo sẽ trông giữ Hình Thần Mục thì quả thực một tấc cũng không rời khỏi hắn. Để Hình Thần Mục có thể nghỉ ngơi thật tốt, y thay Hình Thần Mục từ chối tất cả đại thần đến thăm hỏi. Hình Thần Mục cũng vui vẻ bởi không ai tới quấy rầy không gian riêng tư của hai người cả. Hắn dựa theo ý của y mà an tâm nằm trên giường.

Hôm sau sau khi dùng ngọ thiện, Hình Thần Mục rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại thấy Trác Ảnh có vẻ sẽ chẳng dễ gì để hắn xuống giường hoạt động nên hắn đành phải nằm sấp ở mép giường xin khoan dung, “A Ảnh à, trẫm không được xuống giường thì ngươi tới bồi trẫm nói chuyện được không?”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Trác Ảnh đáp lời nhưng cũng chỉ nhích tới gần hơn một tí, bày ra tư thế đợi người phân phó, vẫn chẳng nói gì như trước.

Vốn Hình Thần Mục muốn Trác Ảnh nói chuyện với mình nhưng hắn đã quá quen thuộc với cái tính kiệm lời của y nên cũng không để ý mấy, vươn tay trái ra tháo mặt nạ của Trác Ảnh nói: “Dạo gần đây ngươi đã gầy hơn rồi, trẫm nhìn mà đau lòng lắm đấy. Hôm sau Ngự thiện phòng sắc thuốc bổ thì ngươi cùng uống với trẫm đi.”

“Thân thể của thuộc hạ không sao, không nên làm thế đâu.”

Hai cái má phúng phính hồi trước của Trác Ảnh cũng đã ít thịt lại một chút khiến cho y bớt đi vài phần trẻ con nhưng vẫn là dáng vẻ như của thiếu niên, phối hợp với thần sắc lẫn lời nói nghiêm nghị của y thì có vẻ rất thú vị.

Hình Thần Mục không thể nhịn cười nổi, bật cười.

Trác Ảnh cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: “Sao Thánh thượng lại cười?”

“Rõ ràng ngày thường A Ảnh đáng yêu thế này đây nhưng lúc nào cũng bày ra dáng vẻ người lạ chớ lại gần. Trẫm đang suy nghĩ, nếu lúc trước trẫm không chọn ngươi làm Thống lĩnh Ảnh vệ thì hiện tại có phải lúc nào ngươi cũng sẽ phải lộ mặt mà sinh hoạt ở Ảnh vệ quân, cảnh đó sẽ thú vị đến mức nào nhỉ.”

Chính Trác Ảnh cũng không có cách nào tưởng tượng ra cảnh mình sẽ sinh hoạt thế nào nếu không đeo mặt nạ. Chắc là sẽ khó có ai có thể tín nhiệm khi thấy khuôn mặt này đâu nhỉ? Cũng không biết lúc trước có phải Hình Thần Mục vì diện mạo của y mà hoài nghi năng lực của y hay không nữa…

Nhớ lại thời điểm hai người mới gặp nhau, bỗng nhiên Trác Ảnh lại nhớ lại dáng vẻ lúc còn bé của Hình Thần Mục, giống như lúc nào hắn cũng xị mặt. Rõ ràng cùng lắm hắn chỉ mới 8,9 tuổi nhưng lại tự tạo cho mình rất nhiều áp lực, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng tận lực bắt chước theo Tiên hoàng.

Nghĩ một chút, Trác Ảnh cũng nhếch khóe môi nở nụ cười.

Thế là đến phiên Hình Thần Mục kinh ngạc: “A Ảnh cũng thấy thú vị sao?”

Trác Ảnh cũng không giấu giếm, nói chi tiết: “Thuộc hạ đang nhớ tới dáng vẻ lúc nhỏ của Thánh thượng.”

“Trẫm ư?” Hình Thần Mục sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra, “Hay lắm, giờ A Ảnh của chúng ta cũng đã học được cách cười nhạo trẫm rồi đấy.”

“Thuộc hạ không dám.”

Hình Thần Mục một chút cũng không hề giận, chỉ là cũng không nói thêm nữa. Hắn dùng tay trái lót dưới cằm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Trác Ảnh.

Trác Ảnh bị ánh mắt chuyên chú của hắn khiến cho tai cũng đã bắt đầu nóng lên. Hiện tại y không đeo mặt nạ, sợ Hình Thần Mục phát giác ra mình có điểm khác thường nên y đành phải cúi đầu ho khan một tiếng, chủ động hỏi: “Thánh thượng nhìn gì thế?”

“A Ảnh đẹp như thế nhưng người ngoài lại chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt của ngươi nên trẫm chỉ có thể thay bọn họ nhìn nhiều một chút.” Hình Thần Mục dừng lại một chút, lại nói, “Chỉ là họ không thấy cũng tốt, nếu không trẫm sẽ vì ghen tị mà mang ngươi giấu ở trong Thừa Ương điện này mất thôi.”

Cả mặt Trác Ảnh đỏ bừng, y nghẹn một lúc lâu mới thoải mái nói: “Dáng vẻ của thuộc hạ rất kì quái, Thánh thượng… Thánh thượng mới đẹp mà.”

“Trẫm có đẹp hay không chẳng nhẽ trẫm lại không biết à. Chỉ là nếu A Ảnh cảm thấy thế là đẹp, thì chắc là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nhỉ?” Hình Thần Mục nháy nháy mắt với y, lại nói, “Về phần ngươi, sao lại bảo là kì quái chứ? Chỉ là có hơi giống trẻ con một chút thôi, dáng vẻ trẻ con sẽ được nhiều người yêu thích. Người ngoài còn cầu không được kia kìa. Còn nữa, trẫm bảo ngươi đẹp thì là đẹp, trong thiên hạ này ai dám nghi ngờ lời trẫm.”

“Thánh thượng…” Thấy Hình Thần Mục như thế, Trác Ảnh thật sự không chịu được nữa, đành phải cầm lấy nửa mặt nạ hắn đặt bên cạnh, sốt ruột đeo lên mặt.

Làn da đỏ ửng vì ngại của y bị giấu đi, trong lòng Hình Thần Mục cảm thấy có hơi đáng tiếc nhưng biết phải có chừng mực, không nói tiếp chuyện đó nữa mà hỏi sang chuyện khác: “Hôm nay ngươi có phải quay về Minh Ảnh cung không? Việc của Ảnh vệ quân đã xử lí thế nào rồi?”

“Không về ạ. Hôm qua đã thống kê xong thương vong, trước mắt vấn đề lớn nhất của Ảnh vệ quân là nhân thủ không đủ. Mà việc bồi dưỡng ảnh vệ cũng không thể một sớm một chiều đã có thể hoàn thành nên chuyện này không thể gấp gáp được, chỉ có thể đợi đợt ảnh vệ tiếp theo của doanh dự bị mà thôi.” Trác Ảnh nói xong, nghĩ ngợi một chút rồi lại bẩm, “Hôm qua thuộc hạ có tới ám lao thấy Nghiêm công công, Thánh thượng đã nghĩ đến việc sẽ xử trí thế nào chưa?”

Việc này không cần Trác Ảnh đề cập đến thì Hình Thần Mục cũng đang tính toán chuyện này, vừa hay thuận tiện hỏi: “Theo A Ảnh thấy, trẫm nên xử trí hai người họ thế nào?”

“Lần này Nghiêm công công mặc dù nhất thời hồ đồ, mang độc dược hạ vào trong trà nhưng hắn thà chết cũng nguyện không giết Thánh thượng.” Trác Ảnh không thể tránh khỏi việc nghĩ tới thời điểm đó có mấy phần mạo hiểm, nhíu mày, qua một lúc sau mới tiếp tục nói. “Thuộc hạ nghĩ, tội của Nghiêm công công không đến mức phải chết.”

“A Ảnh đang cầu tình giúp Nghiêm Thanh đấy à?”

Trác Ảnh nghe thế lập tức quỳ xuống, kiên định nói: “Vâng, thuộc hạ cầu Thánh thượng giơ cao đánh khẽ.”

Đối mặt với vinh hoa phú quý mà Ninh Viễn hứa hẹn, cùng với sự sống chết của người trong lòng mình, Nghiêm Thanh vẫn lựa chọn chính mình sẽ uống chỗ độc dược kia để bảo đảm Hình Thần Mục bình an nên không thể xem là hắn bất trung được.

Nghiêm Thanh không phải là người thông minh nhất trong những người ở cạnh Hình Thần Mục nhưng đồng thời cũng là người không có tâm tư bất chính, không nịnh nọt, không dựa vào cái chức tổng quản mà vơ vét của cải. Hắn làm rất tốt từng chuyện mà Hình Thần Mục phân phó, hơn nữa còn cảm niệm (cảm động và nhớ nhung) ân tình lúc trước, lại tận tâm lo nghĩ cho Hình Thần Mục.

Nếu đổi thành một vị đại nội tổng quản khác, cũng không biết có làm tốt được như Nghiêm Thanh không hay sẽ là một kẻ tệ bạc, cho dù là ai thì cũng không thể đoán trước được.

Sau khi nghe xong, Hình Thần Mục trầm tư một lát, nói với y: “Ngươi sai người dẫn Nghiêm Thanh và cung nữ kia tới đây đi.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Chuyện hôm đó, càng ít người biết sẽ càng tốt cho Nghiêm Thanh. Trác Ảnh cũng không tìm ảnh vệ khác mà sau khi nói rõ với Hình Thần Mục thì đã tự mình đến ám lao một chuyến.

Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh đã suy nghĩ kĩ rồi, thậm chí trên đường đến Thừa Ương điện thì còn sửa sang lại một chút, chẳng sợ mình sẽ chết đi, ít nhất là giữ cho mình một chút thể diện.

Trong lòng Trác Ảnh biết rõ Hình Thần Mục chắc là sẽ không xử tử bọn họ nhưng dọc đường đi cũng không nói cái gì cả.

Đợi cho tới lúc đến Thừa Ương điện, Nghiêm Thanh thấy Hình Thần Mục bị thương, hai mắt lập tức đỏ lên, buột miệng nói: “Thánh thượng, ngài bị thương…”

Nói được một nửa thì hắn lại nhớ tới thân phận hiện giờ của mình, còn chưa hỏi xong thì cùng Tiểu Oánh cùng quỳ xuống trước giường.

“Nghiêm Thanh, ngươi có biết là, ngày tuyết đầu mùa rơi, trẫm ở bên hồ Nam Minh thấy hai người các ngươi gặp nhau, nhưng ngươi lại nói với trẫm ngày hôm đó vẫn luôn nghỉ ngơi chứ không ra ngoài. Kỳ thật lúc đó trẫm đã bắt đầu hoài nghi ngươi nhưng trẫm vẫn luôn nghĩ, nếu đến ngay cả ngươi trẫm cũng không tin thì nơi thâm cung rộng lớn này, còn có mấy người mà trẫm có thể tín đây?” Hình Thần Mục nói xong cười cười, hỏi, “Chuyện đã đến nước này, ngươi cảm thấy có phải trẫm đã tin sai người rồi không?”

Nghiêm Thanh không ngờ Hình Thần Mục đã nhận ra hắn nói dối từ rất sớm, hắn nghẹn ngào nói không thành lời, run rẩy dập đầu khoảng 20 cái mới rốt cục có thể nói nên lời: “Nô tài… Đáng chết, nô tài thẹn với Thánh thượng, cầu Thánh thượng ban cho nô tài cái chết.”

Tiểu Oánh nãy giờ vẫn trầm mặc lúc này mới thẳng thắt lưng, nói: “Thánh thượng, Nghiêm công công đối với Thánh thượng một lòng trung thành có trời đất chứng giám. Tất cả là do nô tỳ, nô tỳ cam nguyện chịu chết nhưng cầu Thánh thượng khai ân, tha cho Nghiêm công công một mạng ạ.”

Nàng nói xong cũng bắt đầu dập đầu. Hai người dập đầu cho tới khi trên trán chảy cả máu cũng không có ý định dừng lại.

“Được rồi được rồi, không cần tranh nhau lấy cái chết tạ tội. Trẫm lấy mạng các ngươi cũng vô dụng.” Hình Thần Mục lại nhìn về phía Nghiêm Thanh, giọng điệu bình thản nói, “Hôm nay Trác khanh đã cầu tình giúp ngươi đấy.”

Động tác dập đầu của Nghiêm Thanh dừng lại một lúc, tạm thời không thể phỏng đoán được thánh ý, sau khi do dự một chút thì lại xoay người về phía Trác Ảnh dập đầu mấy cái: “Đa tạ Trác đại nhân.”

Lúc này Hình Thần Mục dường như mới hài lòng, tiếp tục nói: “Nếu Trác khanh đã giúp ngươi cầu tình thì hôm nay tạm thời trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng, phạt năm năm bổng lộc coi như cảnh cáo.”

“Thánh, Thánh thượng…” Ý đồ mưu hại Thánh thượng là tội lớn, thế mà Hình Thần Mục lại chỉ phạt hắn năm năm bổng lộc, thậm chỉ cả vị trí đại tổng quản cũng giữ lại cho hắn nữa. Nghiêm Thanh ngẩn người, không biết nên phản ứng thế nào.

Ngay cả Trác Ảnh cũng không ngờ Hình Thần Mục sẽ xử phạt nhẹ đến thế, có hơi nghi ngờ mà nhìn về phía Hình Thần Mục, vừa vặn Hình Thần Mục cũng đang nhìn về phía y. Đối diện một lúc lâu, y nghe thấy Hình Thần Mục nói với Nghiêm Thanh: “Năm đó trẫm đã cứu ngươi một mạng, trẫm biết ngươi vẫn nhớ kĩ. Hiện tại ngươi cũng phải nhớ kĩ cho trẫm, người cứu ngươi lần này chính là Trác Ảnh, ngươi đối đãi với trẫm thế nào thì sau ngày cũng phải đối đãi với y như thế, đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu ạ! Nô tài hiểu rõ!” Nghiêm Thanh hoàn hồn, thanh âm run rẩy đáp, “Đa tạ Thánh thượng khai ân, đa tạ Trác đại nhân đã cứu mạng.”

Thật ra Hình Thần Mục nguyện ý tha cho Nghiêm Thanh cũng không phải là chỉ là vì hôm nay Trác Ảnh đích thân cầu tình, mà chủ yếu là vì lần trước lúc Nghiêm Thanh biết được quan hệ của hai người họ, hắn đã đối xử với Trác Ảnh rất tôn kính.

Lời Hình Thần Mục nói, Trác Ảnh tất nhiên hiểu rõ. Rõ ràng Hình Thần Mục đang thay y lót đường sẵn. Không giống với hậu cung của tiền triều, cho dù y có chức cao trọng vọng trong Ảnh vệ quân, thuộc hạ nhiều đến đâu thì trong hậu cung, nếu được Đại nội tổng quản thân cận bên người Hình Thần Mục đối xử cung kính thì sẽ làm cho người ta ít nhiều cũng phải kiêng kị.

“Ngươi cũng thế, phạt năm năm bổng lộc đi.” Hình Thần Mục nói với Tiểu Oánh xong lại phân phó Nghiêm Thanh, “Nghe nói hôm qua Ninh thượng cung đã uống thuốc độc tự sát trong phòng, người đi cùng với Quản sự mama dặn dò, bắt đầu từ ngày mai đưa Tiểu Oánh điều đến hầu hạ ở Hiên Minh điện, như thế các ngươi cũng sẽ có nhiều cơ hội ở chung hơn. Ngày đó trẫm đã đồng ý giúp ngươi chọn một cung nữ tốt để đối thực, hiện giờ ngươi đã có người trong lòng, trẫm thành toàn cho ngươi.”

Hai người cùng đồng thanh: “Đa tạ Thánh thượng.”

“Nên đa tạ ai?” Hình Thần Mục nhíu mày hỏi Tiểu Oánh.


Trước đó Tiểu Oánh vốn không ngờ đương kim Thánh thượng lại có mối quan hệ như thế này với Thống lĩnh Ảnh vệ, có kinh sợ nhưng khi nghe đến lời kia nàng đã lập tức hiểu ngay, lập tức xoay người về phía Trác Ảnh, thật lòng thật dạ dập đầu thành khẩn: “Đại ân của Trác đại nhân, nô tỳ chắc chắn sẽ ghi tạc trong lòng.”

Sở dĩ Hình Thần Mục điều Tiểu Oánh tới Hiên Minh điện, thứ nhất là vì nàng thông minh, có năng lực để mình trọng dụng; thứ hai là vì nàng là người sẽ đối thực với Nghiêm Thanh, bên Trác Ảnh cũng sẽ có thể bớt lo được một chút. Chung quy lại thì, để đám cựu thần bớt suy nghĩ tới việc dâng người vào cung thôi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.