Chương trước
Chương sau
Editor + Beta-er: ToruD

Thiên tử mời tiệc quần thần, đây cũng là mánh khóe để thu phục lòng người của thiên tử. Quân chủ của các triều đại trước ở Nhiễm Dĩnh đều từng dùng việc ban thưởng để bồi dưỡng tâm phúc.

Các lễ trọng yếu hằng năm đều sẽ được bố trí tổ chức tại Bảo Hòa điện. Chính vì thế, lúc bấy giờ Hình Thần Mục mượn danh nghĩa chúc mừng chiến thắng để mở tiệc mời các quan lại tham dự. Mặc dù có hơi đột ngột nhưng chúng thần cũng không cảm thấy kì quái.

Ngày đó cuối cùng cũng tới, các quan viên từ Ngũ phẩm trở lên lục tục tiến vào Bảo Hòa điện lại ngoài ý muốn phát hiện ra, so với những yến tiệc trước đây, vị trí của những người tham dự có điểm thay đổi, bên cạnh ghế chủ vị được bố trí thêm một chỗ.

Một canh giờ trước khi thiên tử tiến vào vị trí, quan viên đứng bên cạnh Lễ bộ Thượng thư không nhịn được nhỏ giọng dò hỏi: “Chu đại nhân, Thánh thượng muốn ngợi khen vị đại nhân nào sao?”

“Thánh thượng chưa nói với hạ quan chuyện này.” Mặc dù yến tiệc lần này tổ chức là để chúc mừng chiến thắng nhưng trấn Bắc tướng quân Vệ Diễn lại chưa hồi thành. Cái ghế bên cạnh Thánh thượng vì ai mà bố trí, Lễ bộ Thượng thư vuốt vuốt chòm râu, chuyện này ông cũng nghĩ không ra.

Trong lúc chờ đợi, tất cả quan viên đều âm thầm đánh giá vị trí kia, trong lòng cứ suy đoán không biết rốt cục vị đại thần đó là ai mà lại khiến Thánh thượng ưu ái như vậy. Nhưng cho tới khi Hình Thần Mục nhập điện, sau khi các quan lại hành lễ nhập tọa mà vị trí đó vẫn trống không như trước.

Cho tới khi Nghiêm Thanh hỏi đã có thể bắt đầu khai tiệc chưa thì Hình Thần Mục mới ngẩng đầu gọi: “Trác Ảnh.”

Trước ánh mắt quan sát của bọn họ, một thân ảnh màu đen nhảy xuống, cung kính đứng một bên chờ phân phó.

Ảnh vệ quân đa số đều ẩn náu trong bóng tối. Cho dù là trọng thần trong triều cũng rất ít có cơ hội được tiếp xúc nhưng với chiếc bán mặt nạ bạc này thì quan văn quan võ không ai lại không biết.

Ánh mắt Hình Thần Mục đảo một vòng bên dưới, cuối cùng chuyển tới trên người Trác Ảnh, nói: “Ngồi đi.”

Không chỉ quan viên khắp sảnh đường mà cả chính Trác Ảnh cũng không kịp phản ứng, giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Lễ bộ Thượng thư là người đầu tiên đứng ra phản đối: “Thánh thượng, Trác đại nhân là ám vệ, từ xưa trong triều chưa từng có tiền lệ cho phép ảnh vệ được tham dự đại yến.”

Hình Thần Mục nhíu mày, hỏi ngược lại: “Chu Khải Bác, ngươi cảm thấy năng lực và tài học của trẫm không bằng vài vị tổ tiên?”

Một câu không đầu không đuôi này khiến trong lòng Chu Khải Bác cả kinh, lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội: “Hạ quan lỡ lời, Thánh thượng anh minh thần võ, trò giỏi hơn thầy.”

Hình Thần Mục cười lạnh nói: “Nếu không phải thế, vì sao trẫm không thể làm việc chưa từng có tiền lệ trong triều?”

“Chuyện này…” Chu Khải Bác bị hỏi tới mức nghẹn lời, không dám nhiều lời nữa.

Hình Thần Mục thấy những người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, tựa hồ có điều muốn nói lại không dám nói, dứt khoát chỉ điểm: “Hứa Châu.”

“Có hạ quan.” Bộ binh Thượng thư vốn không muốn tham dự vào việc này nhưng nghe điểm tên chỉ đành đứng dậy hành lễ.

“Ngươi ký chưởng quân tịch, không bằng nói ra góc nhìn của ngươi về chuyện này xem.”

Trong lòng Hứa Châu âm thầm kêu khổ, ai chẳng biết Ảnh vệ quân là thân vệ của thiên tử, không thuộc sự quản lý của bộ binh, chuyện của Ảnh vệ quân làm gì tới phiên Bộ binh lên tiếng.

Hắn nghĩ xong cũng chỉ có thể nói thật: “Hồi Thánh thượng, dựa theo quân chế của Nhiễm Dĩnh, Ảnh vệ quân chỉ do một mình ngài nhâm miễn (bổ nhiệm và miễn nhiệm) lẫn điều nhiệm, hạ quan thật sự không có quyền tham dự, cũng không dám nói gì.”

“Cả triều đều biết Ảnh vệ quân là việc do trẫm định đoạt, thế mà giờ cùng lắm trẫm chỉ muốn ban thưởng, các ngươi đã không nguyện ý rồi à?”

“Hạ quan không dám.” Quan viên bên dưới cùng kêu lên.

Từ lúc Hình Thần Mục đăng cơ rất ít khi biểu hiện sự cường thế trong triều, trọng thần cũng đã từng thấy hắn xử sự không quyết đoán uy nghiêm bằng Tiên hoàng. Nhưng mấy lần quyết nghị gần đây, bất luận triều thần phản đối mạnh mẽ thế nào thì hắn đều sẽ cố ý lờ đi.

Mọi người cũng dần dần nhìn ra hắn đang có ý lập uy, sợ bị giết gà dọa khỉ nên cũng không dám nhiều lời.

Chỉ là Lễ bộ Thượng thư vẫn còn quỳ, Hình Thần Mục cũng không định cho ông đứng dậy, lại điểm tên: “Ninh Viễn, ngươi thấy thế nào?”

Ninh Viễn đứng dậy chắp tay: “Trác đại nhân đang là quan võ Nhất phẩm, trong quan võ, trừ Vệ Đại tướng quân có thể cùng sóng vai, lại có ta ngồi dự ở đây. Vậy nên nếu xem xét, hạ quan cảm thấy Trác đại nhân vốn nên được dự thính.”

“Khó tránh được dịp Ninh đại nhân cùng quan điểm với trẫm. Trẫm nghĩ rằng, mặc dù Ảnh vệ quân luôn phải ẩn nấp trong tối nhưng cũng là một quan viên quan trọng trong triều, không nên bởi vì thế mà bị người khinh khi.” Hình Thần Mục dừng một chút, có điều chỉ nói, “Huống chi gần đây có vài người đang âm thầm hành động sau lưng, quấy nhiễu khiến trong ngoài Nhiễm Dĩnh không được an bình. Đương nhiên trẫm cũng cần phải phòng bị, Trác khanh thân là Thống lĩnh Ảnh vệ quân cũng là thân tín của trẫm, trẫm cần y lúc nào cũng canh giữ bên người. Nếu ban thưởng hẳn cũng không quá phận. Ninh ái khanh, ngươi nói xem?”

Hình Thần Mục hỏi thế, tầm mắt lại rời khỏi Ninh Viễn hướng ngược về phía vị trí của Trần Tư.

Trong lòng Trần Tư cùng Ninh Viễn đồng thời căng thẳng, rốt cục cũng hiểu được mục đích thực sự hôm nay của Hình Thần Mục là gì.



Hình Thần Mục nói xong lời muốn nói, lại nói với Trác Ảnh: “Trác khanh còn chưa chịu ngồi à? Muốn để trẫm tới đỡ ngươi sao?”

“Tạ ơn Thánh thượng ân điển.” Lúc này Trác Ảnh mới hành lễ, trước mắt bao người, ngồi lên chiếc ghế phụ bên cạnh Hình Thần Mục.

Đợi y ngồi xuống xong, Hình Thần Mục lại cho Chu Khải Bác đứng dậy về chỗ, truyền lệnh khai yến.

Hình Thần Mục sai Nghiêm Thanh lấy hũ rượu ủ hoa đào mà Hình Thần Tu tặng mang ra, thay hắn và Trác Ảnh rót đầy ly.

Trước mặt các quan lại, Trác Ảnh không dám từ chối nhưng vẫn phải quay đầu nhỏ giọng nói: “Thánh thượng, thuộc hạ đang làm nhiệm vụ mà…”

“Không sao, Ảnh vệ quân không chỉ có một mình Trác khanh, khó được hôm nay trẫm đang hưng trí, ngươi bồi trẫm uống vài chén đi.” Ngón tay Hình Thần Mục vuốt v e miệng chén, lại nói, “Huống chi lần sinh nhật trước trẫm đã bỏ qua cho ngươi rồi, ngươi cũng đã đáp ứng sẽ bồi trẫm rượu hoa đào rồi.”

Tuy lúc hai người nói chuyện âm thanh rất nhỏ nhưng sớm đã có quan viên chú ý tới động tác của hai người họ. Nhân lúc rót rượu lại lén ngẩng đầu nhìn, Trác Ảnh không dám từ chối nữa, khẽ nhíu mày gật gật đầu.

Hình Thần Mục thấy y đồng ý, khóe môi khẽ nhếch lên, ngay sau đó lại giơ chén rượu lên, giương giọng nói: “Trấn Bắc quân đại thắng quân địch, nhân dịp Nhiễm Dĩnh ta có chuyện vui, hôm nay trẫm kính chư vị một ly trước, mong rằng ngày sau Nhiễm Dĩnh ta mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”

Nói xong, Hình Thần Mục nâng chén uống cạn rượu, quan viên đang ngồi cũng đứng dậy cùng hô lên chúc mừng: “Mong rằng Nhiễm Dĩnh mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”

Mọi người vừa uống hết rượu trong chén đã thấy Hình Thần Mục lại nâng chén, hướng tới người ở phía bên dưới: “Để ban thưởng rượu cho Vệ Đại tướng quân, trẫm phải tự mình kính Vệ khanh một ly. Vệ khanh rất biết cách dạy con, Tướng quân trấn Bắc anh dũng thần võ, là vũ khí sắc bén của quốc gia.”

“Vi thần không dám nhận.” Vệ Lâm có hơi thụ sủng nhược kinh, lập tức đứng dậy đáp, “Bảo vệ sự an nguy của nước ta vốn là chức trách của thần, không dám kể công.”

Hình Thần Mục lộ ra vẻ khen ngợi: “Vệ khanh khiêm tốn quá rồi, ngày mai trẫm sẽ truyền lệnh thu quân trấn Bắc quân về, đợi Vệ Diễn tới Loan thành, trẫm nhất định lại sắp xếp tiệc khánh công đón tiếp hắn.”

Vệ Lâm lập tức quỳ xuống tạ ơn.

Lời này rơi vào tai Trần Tư và Ninh Viễn lại mang một tầng ý tứ hoàn toàn bất đồng, k1ch thích hai người ngồi không yên.

Vệ Diễn dẫn quân trở về Loan thành ư? Vậy có nghĩa là số Cấm vệ quân vốn được phái đi trợ giúp cũng sẽ trở về theo, bỗng nhiên Thương Xuyên binh bại như núi đã khiến bọn họ trở tay không kịp rồi. Nếu giờ hai quân đều trở về Loan thành, bọn họ sẽ không cách nào xoay mình được nữa.

Trần Tư chỉ hận chính mình cẩn thận như thế rồi mà vẫn xảy ra sai sót, không ngờ rằng Thương Xuyên quân vậy mà không chịu nỗi một kích.

Mà gã lại càng không thể ngờ rằng, cháu ngoại trai sớm đã thành phế vật của gã thế mà lại đột nhiên xuất hiện trong trấn Bắc quân. Quả nhiên tất cả đã được Hình Thần Mục bố trí tốt, cũng không biết hắn đã dùng phương pháp điều trị tốt tới mức nào mà có thể chữa khỏi bệnh cho Hình Thần Tu. Là do bọn hắn quá lơ là, xem nhẹ năng lực của vị tiểu hoàng đế này.

Hình Thần Mục đảo mắt nhìn qua đám người bên dưới đang cất giấu tâm tư của mình, đợi vũ nhạc bắt đầu, hắn liên tiếp nâng chén thưởng rượu, tựa như đang thực sự thưởng thức phần ca múa trợ hứng kia vậy.

Trác Ảnh thấy hắn cứ uống ly này đến ly khác, rất nhanh đã uống cạn bình, rốt cục nhịn không được nữa phải lên tiếng ngăn cản: “Thánh thượng, uống rượu hại thân, ngài uống ít lại một chút.”

“Không sao, rượu này là rượu rất thơm, sợ là thứ Vương huynh trân quý đã lâu. Giờ vừa lúc thuận tiện, trẫm sao có thể lãng phí tâm ý của Vương huynh được.” Hình Thần Mục quơ quơ chén rượu trong tay, “Trác khanh lại bồi trẫm uống một chén nào.”

Trác Ảnh vốn không giỏi uống rượu, ly rượu ban nãy Hình Thần Mục hướng chúng thần kính rượu đã khiến y cay xè cả cổ họng rất khó chịu rồi. Y vừa mới dùng nội lực dồn ép mùi rượu thoát ra, trì hoãn một hồi lâu mới có thể thoát khỏi cơn choáng váng thôi đó. Nhưng hôm nay Hình Thần Mục đã nói thế, y lại không thể cự tuyệt, chỉ có thể nâng chén khuyên nhủ: “Thuộc hạ bồi Thánh thượng thêm chén rượu này nữa thôi, Thánh thượng đừng uống nữa nhé?”

Hình Thần Mục hơi nghiêng nghiêng đầu, tựa như đang tự hỏi cây bút này bán đi có lời hay không, một lát sau mới thương lượng: “Trẫm, ngươi phải bồi trẫm uống hai chén nữa mới được.”

“Được.” Trác Ảnh thấy Hình Thần Mục có vẻ thực sự hơi say, trong lòng càng lo lắng hơn, cũng không quản xem mình có uống được hay không, cầm lấy rượu rót thẳng vào trong miệng mình. Y vốn không uống được rượu, cũng không cảm nhận được cái gì gọi là rượu thơm như trong lời nói của Hình Thần Mục, chỉ cảm thấy lá lách lẫn dạ dày thoáng cái đã nóng rực như lửa, “Thuộc hạ bồi Thánh thượng uống hai chén rượu rồi nhưng Thánh thượng chỉ được uống một ly thôi.”

Dứt lời y ra hiệu cho Nghiêm Thanh ý bảo để mình rót rượu, thừa dịp lúc Hình Thần Mục vẫn chưa hoàn hồn lại mà nâng chén uống cạn rượu.

Hình Thần Mục dường như cảm thấy cao hứng, cũng nâng chén uống cạn sau đó khen ngợi: “Trác khanh uống rượu giỏi thế.”

Trác Ảnh chỉ có thể đè ép cơn nóng rẩy đang dâng lên, trong lòng cười khổ.

Hình Thần Mục uống rượu xong, ngồi không một lát lại nói với Trác Ảnh: “Không uống rượu nữa mà ngồi đây mãi cũng chán, không bằng Trác Ảnh bồi trẫm ra ngoài một lát được không?”

“Nhưng mà… Buổi tiệc còn chưa tan, nếu giờ rời đi có phải có hơi không thích hợp không?” Trác Ảnh lắc lư cái đầu, tận lực duy trì lí trí.

“Trẫm sẽ giả bộ say rồi, ngươi và Nghiêm Thanh đến dìu trẫm rời đi.”

Hình Thần Mục nói xong thì lập tức nằm sấp lên mặt bàn, dựa vào việc mọi người đều vừa thấy hắn uống rất nhiều rượu nên cũng không thấy quái lạ lắm. Chỉ đứng dậy hành lễ lúc Nghiêm Thanh và Trác Ảnh giúp hắn đứng dậy rời đi.

Mà hiện tại nửa thân mình của Hình Thần Mục đều đặt lên người Trác Ảnh, tuy rằng hai mắt đều nhắm nhưng hắn nhanh chóng nhận ra cước bộ của Trác Ảnh có hơi không ổn định. Đối phương đang cố gắng chống đỡ thân mình.

Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy Trác Ảnh uống rượu, mơ hồ biết tửu lượng của y không tốt nhưng mà cũng không ngờ rằng chỉ mới ba chén đã chống đỡ không nổi. Trong lòng nhất thời có hơi hối hận.

Đợi ra khỏi Bảo Hòa điện, vị trí của hai người liền đổi chỗ, Hình Thân Mục đưa tay đỡ Trác Ảnh lên lưng, thoáng tự trách nói: “Khó chịu lắm không? Là trẫm không tốt, trẫm không nên ép ngươi uống rượu.”

Tất nhiên Hình Thần Mục không hề say, mới vừa rồi chỉ là lừa gạt mượn cớ để Trác Ảnh uống rượu mà thôi. Nhưng cái chính là hắn muốn Trác Ảnh chỉ say một chút để ảnh hưởng tới thần trí cũng như năng lực phán đoán của y một chút mà thôi chứ không phải thực sự muốn y say tới mức khó chịu.

Ngoài điện không biết từ khi nào đã bắt đầu đổ mưa to. Hai người đứng dưới mái hiên đợi cung nhân bung ô, Hình Thần Mục phất tay từ chối ý muốn muốn tiến lên giúp đỡ của đám Nghiêm Thanh, một mình đỡ Trác Ảnh bước vào long liễn.

Trác Ảnh choáng váng đầu óc chứ không tới mức bất tỉnh nhân sự, sau khi hoàn hồn lập tức nói: “Thánh thượng, thuộc hạ không sao. Long liễn này, thuộc hạ tuyệt đối không thể ngồi được.”

Hình Thần Mục ấn vai ngăn cản động tác của y: “Chỗ này ngoại trừ ảnh vệ thì đều là tâm phúc hầu hạ trẫm, sẽ không có ai dám nói ra ngoài.”

“Có là vậy thì…”

“Sau khi say rượu không được để nhiễm lạnh, huống chi bây giờ bên ngoài còn có mưa. Vốn trẫm muốn cùng ngươi đi dạo trong cung một lát nhưng xem ra thời điểm không thích hợp, cứ quay về Thừa Ương điện đi.” Hình Thần Mục nói xong thì nói với Nghiêm Thanh đang ở bên ngoài phân phó: “Khởi giá Thừa Ương điện, sai người đi chuẩn bị bát canh giải rượu.”

Nghiêm Thanh không dám nhìn vào long liễn, cúi đầu đáp: “Vâng.”

Hình Thần Mục kiên trì không để Trác Ảnh đi ra ngoài nên y chỉ có thể ngồi chung long liễn với Hình Thần Mục trở về. Trên đường đi, y lại ép chút rượu ra khỏi cơ thể, đến khi tới Thừa Ương điện thì dường như đã không còn khó chịu nữa.

Bên Ngự thiện phòng rất nhanh đã nấu xong bát canh giải rượu, Hình Thần Mục để Trác Ảnh uống còn mình chỉ ngồi cạnh nhìn.

“Thánh thượng không uống à?”

“Chút rượu này còn không đủ để khiến trẫm say.” Hình Thần Mục cười lắc lắc đầu, tựa hồ đối với tửu lượng của y có hơi bất đắc dĩ.

Trác Ảnh nghe vậy chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng. Vệt đỏ ửng trên mặt vừa mới rút đi lại yên lặng nhiễm đỏ hai tai y.

Hiếm khi Hình Thần Mục không chú ý tới y, đợi Nghiêm Thanh dẫn đám người đang đứng chờ lui cả ra ngoài, Hình Thần Mục mới đi tới phía trước cửa sổ, ngắm từng hạt mưa vẫn rơi mãi không ngừng nơi phía chân trời, trong lòng nhất thời do dự bất định.

Trác Ảnh tự mình đè ép cảm xúc thoáng qua kia, đợi một lát thì canh giải rượu cũng bắt đầu phát huy tác dụng, y nhấc chân chạy chậm tới cạnh Hình Thần Mục: “Thánh thượng, thuộc hạ có chút chuyện do dự không biết có nên nói hay không.”

“Ngươi nói đi, với trẫm mà ngươi còn cần băn khoăn sao?” Hình Thần Mục có hơi không yên lòng đáp.

“Hôm nay trên điện, Thánh thượng không nên khiêu khích đám người Ninh Viễn như thế.” Trác Ảnh mím môi, tựa như đang cố gắng chọn lọc từ ngữ, trong chốc lát lại nói tiếp, “Ninh Viễn đã có tâm mưu phản, tất nhiên sẽ có binh tướng mã ẩn trong Quan vệ quân. Lúc trước thuộc hạ có từng điều tra qua nhưng đối phương rất cẩn thận, đều là những gương mặt rất lạ mà ảnh vệ không biết, cũng không thu thập được tin tức gì của Quan vệ quân. Hiện giờ ta cũng không nắm chắc được rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu binh mã, chúng ta vẫn phải đối phó cẩn thận.”

“Nếu bọn chúng chỉ vì mấy lời khiêu khích của trẫm đã chịu không nổi, chỉ sợ đã không nhẫn nhịn tới này hôm nay mà lúc phụ hoàng băng hà đã lập tức xuất binh rồi.” Hình Thần Mục thản nhiên đáp. Lúc này hắn đang đưa lưng về phía Trác Ảnh khiến Trác Ảnh không thể thấy rõ thần sắc của hắn.

“Thuộc hạ biết Thánh thượng đã có suy tính của mình nhưng trước mắt nhân thủ của Cấm vệ quân trong cung không đủ, Thái hoàng Thái hậu cũng vừa hoăng thệ (chết),không biết phía Ninh Viễn có hoài nghi gì không. Tóm lại cẩn thận là trên hết.”

“Sau này trẫm sẽ chú ý hơn.”

Suy nghĩ của Trác Ảnh so với Hình Thần Mục còn thận trọng hơn. Hình Thần Mục nhắm mắt, trong lòng hắn biết e rằng đây là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu lại buông tay thì chỉ sợ sự tình sau này càng lúc càng khó xử lý.

Sau khi đã hạ quyết tâm, Hình Thần Mục đột nhiên hỏi: “Trác Ảnh, nếu có một ngày, trẫm không còn là thiên tử mà chỉ là một gã nam nhân bình thường, ngươi có nguyện ý đi theo trẫm không?”

“Cả đời Thống lĩnh Ảnh vệ chỉ đi theo một quân chủ, trừ khi thuộc hạ chết trận, thuộc hạ sẽ không phản bội ngài.”

Trác Ảnh chỉ nghĩ Hình Thần Mục đang nói đến chuyện mưu phản, trong lòng cảm thấy được chuyện mà Hình Thần Mục nói sẽ không bao giờ xảy ra. Nếu y còn sống, bất luận thế nào đi nữa cũng sẽ không để phản tặc tiếp cận được Hình Thần Mục; còn nếu y chết trận, làm gì còn bàn được đến chuyện có đi theo hay không.

Hình Thần Mục biết Trác Ảnh hiểu lầm nhưng đáp án này đồng thời cũng kiểm chứng được suy nghĩ trước đây của hắn, đây chính là điều mà hắn không muốn xảy ra nhất.

“Trẫm đang hỏi, không phải vì chuyện phản tặc mà là nếu có một ngày, trẫm không muốn làm hoàng đế nữa, ngươi có nguyện ý theo trẫm rời đi không?”

“Thánh thượng…” Trác Ảnh sửng sốt. Tuy trước đây đã từng có vị hoàng đế tự nguyện thoái vị làm tiền lệ nhưng y lại chưa từng nghĩ, Hình Thần Mục cũng sẽ có ý niệm như thế trong đầu. Nếu muốn hỏi y có nguyện ý không, tất nhiên y nguyện ý. Đã từ rất nhiều năm trước, thứ khiến y nguyện ý toàn tâm toàn ý trung thành không phải là thân phận tôn quý kia, mà là người trước mặt này.

Thấy Trác Ảnh lộ ra thần sắc khó tin, Hình Thần Mục lại nói: “Ngươi yên tâm, trẫm chỉ là…”

Tựa như sợ hắn hiểu lầm, lần đầu tiên trong đời Trác Ảnh vô lễ ngắt lời hắn, trách móc nói: “Thuộc hạ nguyện ý, Thánh thượng ở đâu thì thuộc hạ sẽ ở đó.”

Hình Thần Mục cười cười, không tiếp lời y mà chỉ nói tiếp lời mình muốn nói: “Trẫm chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi không cần khẩn trương quá.”

Trác Ảnh lại nhíu mày, Hình Thần Mục không phải kiểu người sẽ tùy ý nói vu vơ loại chuyện như thế này.

Có lẽ là thấy y rõ ràng không tin, Hình Thần Mục lại nói: “Thật ra trẫm chỉ muốn biết, nếu gạt bỏ tầng thân phận này thì trẫm còn có thể có được những gì. Kỳ thật đã từ rất lâu rồi trẫm vẫn luôn nghĩ, có phải ngay từ khi trẫm được sinh ra từ bụng mẹ thì đã được định đoạt rằng sẽ không khiến cho người ta yêu thích hay không.”

“Lúc trước mẫu hậu hoài thai trẫm, bởi vì chưa cưới mà đã mang thai, lại không muốn nói ra phụ thân của đứa nhỏ là ai, suýt chút nữa đã bị trưởng lão trong thôn dìm chết. Thậm chí ngay cả ngoại tổ phụ cũng mang tiếng dạy con gái không tốt, còn bị trừng phạt. Sau đó, mẫu hậu được đại ân của Tiên hoàng hậu Trần thị mà nhập cung. Nếu trẫm là công chúa, có lẽ thời gian đó mẫu hậu sẽ không phải khốn khổ như thế. Cố tình thế mà trẫm lại là hoàng tử, bên trên lại có thêm Đại hoàng tử, có mẫu gia vô cùng cường thế che chở. Mà Thái hậu lại che chở nhị, tam hoàng tử, phụ hoàng cũng không muốn thấy trẫm, còn khiến cho mẫu hậu phải rước lấy sự kiêng kị từ mấy phi tần khác. Cho dù sau này trẫm đã đăng cơ, người trong triều luôn đối với trẫm có rất nhiều bất mãn, mưu đồ gây rối, những đại thần còn lại lại chẳng hề tin phục trẫm.”

Trác Ảnh không nghe nổi chuyện Hình Thần Mục tự coi nhẹ mình như thế, nghiêm túc nói: “Nhưng Thái hậu là thật tâm yêu thương Thánh thượng. Tiên hoàng chịu truyền ngôi cho ngài tức là đã thực sự thừa nhận năng lực của ngài. Về phần triều thần, cũng không phải tất cả đại thần đều có tâm tư khác, tỷ như Vệ gia rất trung thành và tận tâm với ngài, còn có Vương gia Vĩnh An…”

Còn có ta nữa…

Điều cuối cùng ấy Trác Ảnh vẫn không nói ra, chỉ yên lặng bổ sung trong lòng.

Hình Thần Mục thấy Trác Ảnh chớp chớp mắt, giống như là đang hồi tưởng lại chuyện thật lâu trước đây, sau một lúc lâu hắn mới mở miệng: “Thái hậu là sinh mẫu của trẫm, tất nhiên sẽ thật lòng yêu thương đau xót cho trẫm. Nhưng ngươi cũng biết, lúc trước khi mẫu hậu phát hiện ra năm trẫm ba tuổi đã có thể biết viết chữ, nàng không hề cảm thấy kinh hỉ mà là hoảng sợ. Nàng sợ trẫm sẽ là vật cản đường của Vương huynh, nàng sợ mình sẽ mất đi người tỷ muội duy nhất đối đãi thật lòng với nàng trong cung. Mà Thánh thượng… Nếu không phải Vương huynh giả bệnh, ngôi vị hoàng đế này làm gì đến phiên trẫm đâu chứ.”

“Về phần Vệ gia, có lẽ Trác khanh không biết, lúc trước phụ hoàng lập trẫm làm thái tử, người đầu tiên đứng ra phản đối đó chính là Đại tướng quân Vệ Lâm. Vệ gia có lòng trung thành, nhưng sự trung thành đó không dành cho trẫm, mà là dành cho Nhiễm Dĩnh. Đại hoàng huynh bốn tuổi đã có thể múa kiếm, năm tuổi đã có thể sử dụng cung, sáu tuổi đã luyện được kỹ năng thiện xạ như thần. Mùa thu năm đó, lúc thi tài săn thú Đại hoàng huynh đã được phụ hoàng ban cho cung khảm sừng. Trong lòng võ tướng, y là một thần đồng võ học khó thấy; trong lòng quan văn, tài văn chương học thức cũng không hề thua kém các vị hoàng tử khác chút nào. Với Vệ gia, thậm chí là cả trong lòng sư tướng đứng đầu một nhóm đại thần cũng đều cho rằng, y mới là người được chọn cho ngôi vị hoàng đế này.”

Cũng may là vì Vệ gia năm đó ủng hộ Hình Thần Tu nên ngay từ khi bắt đầu kế hoạch, Hình Thần Mục mới có thể quyết ý để Hình Thần Tu đi Bắc cảnh. Vệ gia nguyện trung thành với triều đình lại có lòng thưởng thức người có tài năng. Cho dù Hình Thần Tu có bị bại lộ thân phận trong quân doanh trấn Bắc, có lẽ Vệ Diễn cũng sẽ không làm khó y quá mức.

“Vậy còn Vương gia Vĩnh An thì sao, lẽ nào Vương gia đối với ngài cũng là giả ý?”

Năm đó lúc Hình Thần Mục được lập làm thái tử, Trác Ảnh vẫn còn đang trong nhóm ảnh vệ dự bị huấn luyện, tất nhiên không thể nào biết được những việc này. Hiện tại lúc Hình Thần Mục nói ra tất thảy, y mới biết con đường từ trước tới nay của đối phương vẫn luôn cô đơn như thế.

“Vương huynh vẫn luôn đối đãi thật tâm với trẫm.” Hình Thần Mục vẫn còn nhớ, hồi còn bé hắn giống như miếng bánh ngọt ngào lúc nào cũng dính lấy Hình Thần Tu. Nghĩ đến đây cuối cùng hắn cũng lộ ra ý cười nhưng rất nhanh ý cười ấy lập tức bị ẩn đi dưới cặp mắt thâm thúy của hắn.

Đúng là từ trước tới nay Hình Thần Tu luôn thật tâm đối đãi với hắn, vậy nên hắn mới mong muốn rằng bản thân phải nhanh chóng thật cường đại, để Hình Thần Tu không cần lại phải mượn cớ giả bệnh để hiến kế lót đường cho hắn nữa. Từ nay về sau, đổi lại hắn sẽ là người bảo hộ Hình Thần Tu, cùng với… người mà hắn yêu.

Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, kèm theo tiếng sấm đặc biệt chỉ có trong ngày hè khiến lòng người trở nên xao động. Vẻ mặt Trác Ảnh nghiêm túc, bỗng nhiên, y cảm thấy có thứ gì đó ấm áp đang dán lên sau lưng mình.

“Những thứ trẫm có được có thể không nhiều, nhưng thật may là, hiện tại trẫm có ngươi.” Hơi thở mang theo chút hương rượu phả lên gáy y, Trác Ảnh còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã được Hình Thần Mục ôm vào trong lòng ngực. Giọng nói trầm thấp quen thuộc kia lại tiếp tục văng vẳng bên tai y, hỏi, “A Ảnh, trở thành hoàng hậu của trẫm có được không.”

Vừa lúc đó bên ngoài cũng vừa lóe lên một tia sấm, phát ra tiếng “oàng” thật lớn. Trác Ảnh giống như bị tia sấm sét kia đánh trúng, đầu óc trở nên rỗng tuếch.

Trong cơn hoảng hốt, y thậm chí còn tưởng rằng chính mình đang bị tấm bình phong ngăn cách khỏi thế giới xung quanh, mà sự ngăn cách này xuất phát từ Hình Thần Mục, là sự chấp niệm về hắn quá sâu mà sinh ra ảo giác.

Hình Thần Mục thấy y như thế, cũng không vội vã thúc giục y trả lời mà chỉ im lặng ôm lấy y, hưởng thụ thời khắc vô cùng thân mật này.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Trác Ảnh mới lấy lại tinh thần. Chuyện y làm đầu tiên chính là thoát khỏi cái ôm ấp của Hình Thần Mục, nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy sự đề phòng, giọng nói run rẩy: “Thánh… Thánh thượng, ngài say rồi.”

Trước đây lúc hai người ở chung, trong lòng Trác Ảnh cũng đã từng có suy nghĩ như thế. Nhưng trách nhiệm của y không cho phép suy đoán đó của y trở thành sự thật, thế nên mỗi khi trong đầu lại xuất hiện ý niệm đó sẽ bị y hung hăng đ è xuống.

Từ trước cho tới nay, y luôn được Hình Thần Mục đặt ở nơi đầu quả tim. Đó cũng là nguyên do Thái hậu từ trước tới nay luôn ôn hòa lại tức giận, là nguyên nhân mà Hình Thần Mục cứ luôn trì hoãn việc thành hôn lại không chịu công khai thân phận của y.

Nếu để cho người ta biết được phần tình cảm này, đâu chỉ là mỗi chuyện tạo cơ hội cho loạn đảng có thể danh chính ngôn thuận xuất binh đâu, e rằng người đầu tiên phải chết chính là những trung thần ấy chứ.

Nếu hỏi Trác Ảnh khi biết được tâm ý của Hình Thần Mục có vui hay không, tất nhiên là y vui chứ. Hay cũng có thể nói, y vui muốn phát điên luôn ấy chứ.

Trên đời này, không có gì có thể đẹp hơn là lưỡng tình tương duyệt.

Nhưng mà thậm chí y lại không kịp suy nghĩ vì sao Hình Thần Mục lại động tâm với y, từ khi nào mà động tâm với y.

Trong tâm trí y hiện tại chỉ nghĩ rằng, người nọ là đương kim Thánh thượng, là minh quân lưu danh muôn đời, cũng là người mà y đã thề rằng sẽ dùng cả đời này bảo hộ.

Y không dám cũng không thể tự tay phá hủy đi danh dự của Hình Thần Mục được.

Thấy phản ứng của Trác Ảnh, Hình Thần Mục cũng không bất ngờ lắm nhưng hắn vẫn cười nói: “Không, ngươi rất rõ, trẫm không hề say.”

“Thánh thượng, người không thể, không thể như thế.”

“Vì sao không thể? Trẫm thân là thiên tử của một nước, chẳng lẽ ngay cả quyền chọn lựa muốn được ở cạnh người mình yêu cũng không có?” Hình Thần Mục vươn tay gỡ bán mặt nạ của y xuống, ôn nhu nói, “Trẫm cũng không muốn miễn cưỡng ngươi, cũng không ép ngươi lúc này phải lập tức trả lời. Ngươi có thể suy nghĩ thêm một thời gian nữa rồi hẵng quyết định, mà trước tiên…”

Hình Thần Mục quay người đi tới trước một cái tủ thấp, lấy ra một phong thơ đã được chuẩn bị tốt từ trước đưa cho y: “Thay trẫm mang phong mật tín này tới quân doanh trấn Bắc, tự tay giao nó cho Vương huynh. Việc này là chuyện trọng đại, trừ ngươi ra, trẫm không tin bất luận kẻ nào cả. Về chuyện lập hậu, đợi ngươi từ Bắc cảnh trở về rồi cho trẫm một câu trả lời thuyết phục.”

Trác Ảnh thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Thánh thượng muốn thuộc hạ khi nào xuất phát?”

Hình Thần Mục nhìn Trác Ảnh, không còn che giấu phần thâm tình nơi đáy mắt nữa: “Tối nay, việc này càng sớm càng tốt.”

Chẳng qua một ánh mắt đấy thôi cũng khiến Trác Ảnh chống đỡ không nổi nữa. Sợ chính mình sẽ không cẩn thận mà đánh mất lí trí, đắm chìm vào phần ôn nhu ấy thì lại tiêu đời.

“Thuộc hạ đi làm ngay!” Cuối cùng y như chạy trối chết, còn chưa bước ra khỏi cửa điện đã bị Hình Thần Mục ngăn lại.

“Thánh thượng còn điều gì cần phân phó?”

“Ngươi còn chưa đeo mặt nạ.”

Hình Thần Mục có hơi bất đắc dĩ giơ tay, trên tay là bán mặt nạ ban nãy hắn vừa thay Trác Ảnh tháo xuống.

Lúc Trác Ảnh không đeo mặt nạ sẽ luôn hiện ra một mặt rất đáng yêu không hợp với tính cách cũng như tuổi tác của y. Hình Thần Mục yêu chết cái dáng vẻ này của y, không nhịn được đem lòng bàn tay dán lên hai má non mềm như có thể vắt ra nước của y, dặn dò: “Bên ngoài vẫn còn mưa, trẫm đã sai người chuẩn bị du y (áo mưa thời xưa),mũ và một ít lương khô, hành lý cũng đã bí mật được đưa tới Minh Ảnh cung. Nếu xuất cung mà vẫn đeo mặt nạ thì quá thu hút chú ý, ngươi tạm thời dùng vải đen che mặt đi.”

Hiện tại suy nghĩ của Trác Ảnh rất hỗn loạn, nếu không có Hình Thần Mục nhắc nhở chắc chắn y sẽ cứ vậy mà trực tiếp đi luôn mất. Nghe hắn nói thế, y dừng bước một lát, nhận lấy bán mặt nạ rồi thi lễ, không dám ở lại lâu thêm nữa.

Tiểu thái giám đứng thủ bên ngoài thay y bung ô, y nói lời cảm tạ xong rồi vội vàng rời đi.

Hình Thần Mục vẫn đứng bên cửa sổ, thấy thân ảnh y dần biến mất trong màn mưa, hắn mới cười khổ một tiếng. Hắn không rõ việc mình dùng phương thức như thế lừa người đi đến cùng là đúng hay sai nữa.

Nhưng nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn như thế.

Hắn cũng từng đắn đo không biết có nên sớm biểu lộ tâm ý của mình với đối phương hay không. Hắn biết, kể từ đó, vô luận là với hắn hay với Trác Ảnh đều sẽ là một loại giày vò.

Nhưng nếu không có chuyện này làm quấy nhiễu phán đoán của Trác Ảnh, hắn nghĩ rằng, bất luận thế nào trong thời điểm nguy hiểm như hiện nay Trác Ảnh sẽ không chịu rời khỏi hắn.

Huống chi hắn cũng lo lắng, nếu thực sự… xảy ra ngoài ý muốn thì ngay cả cơ hội thổ lộ phần tâm ý này với Trác Ảnh, hắn cũng sẽ không có mất.

Dù kế hoạch có chu toàn đến đâu cũng sẽ không cách nào cam đoan mọi chuyện không có sơ hở, Hình Thân Mục không muốn mình sẽ tiếc nuối điều gì cả.

Ở phía bên này, vì Hình Thần Mục nói rằng càng sớm càng tốt nên Trác Ảnh lập tức khoác du y, tìm thấy con ngựa mà Hình Thần Mục đã thay y an bài, suốt đem rời khỏi Loan thành.

Tuy rằng vẫn đang là mùa hạ nhưng gió ở vùng ngoại ô ngày mưa vẫn sẽ mang theo vài phần hàn ý, Trác Ảnh một đêm không ngủ. Buổi chiều ngày hôm sau sau khi đến trạm dịch, suy nghĩ của y mới dần dần khôi phục.

Lại suy nghĩ đến tất cả chuyện hôm qua, trong lòng y lập tức dâng lên một cỗ bất an.

Đêm qua Hình Thần Mục vừa tạo áp lực với Ninh Viễn và Trần Tư, đội Cấm vệ quân được phái đi trợ giúp Bắc cảnh vẫn chưa trở về mà trong cung ngoại trừ Ninh Khiết và cung nữ Tiểu Oánh ra, bọn họ vẫn chưa biết đối phương có bao nhiêu nhân mã. Y vốn không nên rời đi mà phải thời thời khắc khắc canh giữ bên cạnh Hình Thần Mục.

Dù việc quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng an nguy của Hình Thần Mục, chỉ là đi đưa một phong mật tín mà thôi, y hoàn toàn có thể chọn một gã ảnh vệ tin cậy thay y đi chấp hành mệnh lệnh này.

Nhưng vì Hình Thần Mục lại nói đây là mật tín rất quan trọng, nếu giờ y lại lại lập tức trở đầu, không ăn không uống thì cần mất khoảng một ngày mới có thể trở lại hoàng thành. Cứ thế lại thành ra lãng phí gần hai ngày.

Trác Ảnh ở trạm dịch thay ngựa, do dự hồi lâu vẫn cắn răng lựa chọn tiếp tục chấp hành mệnh lệnh của Hình Thần Mục.

Hiển nhiên y sẽ không ngờ rằng, trong tương lai không xa, y sẽ cảm thấy vô cùng hối hận khi trước đó đã xúc động xuất cung, nhưng lại cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi ở trạm dịch, y vẫn lựa chọn không quay về.



Rời khỏi hoàng thành càng lâu, trong lòng Trác Ảnh lại càng bất an. Loại bất an này nhanh chóng áp đảo chuyện lập hậu kia, khiến y mỗi ngày ngoại trừ cố gắng gấp rút lên đường chứ không nghĩ thêm được gì nữa.

Dọc đường đi y gần như mỗi ngày chỉ tùy ý ngủ vài canh giờ thôi rồi lại tiếp tục lên đường, cứ như vậy, y mất mười mấy ngày để có thể đến quân doanh trấn Bắc.

Trấn Bắc quân là nơi đóng quân được canh gác rất nghiêm ngặt. Nhưng Trác Ảnh vẫn chưa lấy thẻ bài Ảnh vệ quân ở trên thắt lưng xuống mà chỉ nói với vệ binh đang tuần tra rằng: “Ta đến tìm Vương gia Vĩnh An, làm phiền vị quân gia này đi thông báo một tiếng.”

Lúc Thánh thượng sai y đi đưa mật tín có dặn dò đây là chuyện rất quan trọng, trong quân lại nhiều người hỗn tạp, nếu bỗng nhiên xuất hiện một gã đại nội ảnh vệ đến truyền tin sẽ đặc biệt chọc người để ý tới.

Hiện tại Trác Ảnh mặc hắc y hắc mạo lại còn che mặt, đối phương không thể xác định thân phận của y. Một đội mấy chục tên vệ binh đồng thời nâng vũ khí hô to: “Ngươi là ai? Ngay cả thân phận cũng không khai, Vương gia Vĩnh An là người mà ngươi muốn gặp thì có thể gặp ư.”

Vĩnh An vương là người nhạy bén, Thánh thượng lại từng cố ý giới thiệu y với Vĩnh An vương. Trác Ảnh nghĩ nghĩ rồi lại nói người nọ: “Bỉ nhân họ Trác, ngươi chỉ cần nói vậy với Vương gia, y tự nhiên sẽ hiểu thân phận của ta.”

Vị tướng sĩ trấn Bắc quân này vẫn bán tín bán nghi nhưng khi thấy sắc mặt y vẫn bình tĩnh, mà rõ ràng kiếm cũng chưa lộ ra sát ý nên cũng buông xuống vài phần cảnh giác, tìm một người đi thông tri với Hình Thần Tu.

Người nọ rất nhanh đã trở về, hiển nhiên là được Hình Thần Tu cố ý dặn dò. Trác Ảnh được cung kính mời vào doanh địa, đi không bao lâu đã nhìn thấy lều chính, nơi mà Hình Thần Tu đang ở.

Vệ binh dẫn y đến thông báo một tiếng, đợi bên trong truyền ra tiếng trả lời, Trác Ảnh nói với vệ binh đang muốn đi theo y tiến vào trong: “Ngươi ở đây đi.”

Lời y nói vô cùng tự nhiên, mang theo vài phần khí thế không giận mà uy. Là lĩnh quân đã quen nghe theo giọng điệu, người nọ theo bản năng đáp ứng một tiếng. Đợi tới khi hoàn hồn đã thấy y xốc màn lên đi vào.

Hình Thần Tu ngồi ở trên chủ ý, phía sau là một người đàn ông khôi ngô đang đứng, trên người mặc chiến giáp. Trác Ảnh đoán đó có lẽ là Tướng quân trấn Bắc Vệ Diễn. Nếu Hình Thần Tu biết người tới là y, lại có người bên ngoài ở đây, Trác Ảnh lập tức quỳ gối xuống hành lễ: “Tiếp kiến Vương gia Vĩnh An.”

“Xin Trác đại nhân đứng lên.” Hình Thần Tu nhận ra thanh âm của Trác Ảnh, y biết quy củ của Ảnh vệ quân. Lúc trước Hình Thần Mục để cho Trác Ảnh có thể tháo mặt nạ bảo hộ ra trước mặt y đã là ngoại lệ, hiện giờ có Vệ Diễn ở đây, y không để đối phương phải tháo màn che mặt xuống để xác nhận thân phận nữa mà chỉ đứng dậy tiến lên hỏi: “Trác đại nhân mang ý chỉ của Thánh thượng tới sao?”

“Phải.” Trác Ảnh nói xong lại chưa lập tức xuất thư tín mà Thánh thượng sai y mang đến, mà ý tứ muốn nói lại thôi nhìn về phía Vệ Diễn.

“Bổn vương tín nhiệm Vệ tướng quân như Thánh thượng tín nhiệm Trác đại nhân vậy.”

Trác Ảnh sửng sốt, nhớ tới đánh giá của Hình Thần Mục về Vệ gia lẫn Vệ Diễn, không do dự thêm nữa lập tức mang thư tín trình cho Hình Thần Tu.

Hình Thần Tu mở sáp phong, lấy lá thư bên trong ra xem. Chỉ lướt mắt vài cái, trên mặt y đã rút đi huyết sắc. Trác Ảnh thấy y như thế, trong lòng cũng căng thẳng vô cùng. Đang muốn đặt câu hỏi, chỉ thấy Hình Thần Tu đã ngẩng đầu lên, nhìn Trác Ảnh, gằn từng chữ: “Trác đại nhân cũng biết nội dung phong thư?”

“Thuộc hạ không biết.” Trác Ảnh áp chế bất an trong lòng, thành thật trả lời.

Hình Thần Tu cũng đoán y không biết gì cả, đưa lá thư ra trước mặt y, khàn giọng nói: “Bổn vương muốn biết, rốt cuộc Thánh thượng đã dùng cái cớ gì mà có thể khiến Trác đại nhân nguyện ý vào lúc này ly khai hoàng cung.”

Trên giấy viết thư lưu loát viết mấy trăm tự, khi mở ra, từng tự y đều nhận ra, đây chắc chắn là chữ viết tay của Thánh thượng nhưng khi tổng hợp tất cả lại lại khiến y cảm thấy xa lạ vô cùng.

Trong lá thư của Thánh thượng viết tổng cộng ba chuyện: thứ nhất, hắn nhận được tin, Trần Tư và Thống lĩnh Quan vệ quân phụ trách bảo vệ Loan thành Ninh Viễn đang chỉnh binh, ít ngày nữa sẽ đánh vào hoàng thành. Nhân số của đối phương rất đông, một khi ra tay, đối với Cấm vệ quân trong hoàng thành mà nói, sẽ là một hồi khổ chiến.

Thứ hai, thân phận thực sự của Hình Thần Tu đã được hắn quan minh chính đại công khai. Vệ gia mấy đời trung lương, một lòng vì nước, trấn Bắc quân dũng mãnh lại thiện chiến, mà trước mắt trong số tất cả các quân đội Nhiễm Dĩnh thì đây là đội quân có doanh số nhiều nhất. Nếu hoàng thành bị công phá, thân là thân tử, hắn nhất định không thể may mắn thoát hỏi khó khăn này. Đến lúc đó, hắn hy vọng Hình Thần Tu sẽ cầm trì hổ phù dẫn đầu trấn Bắc quân trở về thành, treo cổ loạn đảng, thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Thứ ba, là hắn ép Trác Ảnh rời khỏi hoàng thành thay hắn truyền tin. Sau khi hắn chết, thỉnh cầu Hình Thần Tu có thể tha cho Trác Ảnh một con đường sống, để Trác Ảnh rời xa hoàng thành cũng tốt, tiếp tục đảm nhận Thống lĩnh Ảnh vệ cũng không sao. Hắn chỉ thỉnh cầu Hình Thần Tu có thể thay hắn bảo hộ Trác Ảnh chu toàn.

Một trận choáng váng ập đến, Trác Ảnh vịn lấy một bên kỉ án, cố gắng ổn định thân thể. Một lúc sau mới mở hai con mắt đã đỏ thẫm, không trả lời vấn đề của Hình Thần Tu mà lại quỳ xuống đất nói: “Cầu Vương gia lập tức mang binh hồi Loan thành. Nếu Thánh thượng… cầu Vương gia ấn theo quốc pháp xử trí thuộc hạ.”

Nếu dựa theo quốc pháp, Thống lĩnh Ảnh vệ không thể bảo hộ được quân chủ an toàn sẽ bị ngũ mã phanh thây, thi thể không được hạ táng mà sẽ bị phơi bên trong khu vực săn bắn, làm thức ăn cho dã thú.

Hình Thần Tu thở dài, bình tĩnh nói: “Trước tiên Trác đại nhân đứng lên đi đã, bây giờ không phải là thời điểm nói tới chuyện này. Huống chi ta nghĩ so với bất luận kẻ nào thì ngươi sẽ phải rõ hơn hết, vì sao Thánh thượng lại muốn bảo vệ ngươi đến thế.”

Trác Ảnh tất nhiên hiểu rõ. Nếu nói ngày hôm đó ở Thừa ương điện, Thánh thượng bỗng nhiên thẳng thắn bày tỏ tâm ý khiến y có chút hoảng hốt thì hiện tại, ở bên trong quân doanh cách hoàng thành mấy ngàn lý, y đã chân chính thông suốt sự thâm tình ấy.

Trắc Ảnh nghĩ, Hình Thần Mục thực sự tàn nhẫn quá đi mất, vừa mới nói rằng sẽ không buộc y quyết định nhưng bên cạnh đó lại dùng phương thức tàn bạo nhất, xé toạc trái tim y để lộ ra máu tươi đầm đìa, để cho y hiểu rõ, ở tận sâu đáy lòng y, cái gì mới là thứ khiến y để ý nhất.

So với sự tán thành của các quan lại, so với sự phán xét của các đời sau, y càng muốn Thánh thượng của y sẽ bình an, sống lâu trăm tuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.