Lúc Trác Ảnh chạy tới Hiên Minh điện thì Hình Thần Mục còn đang phê duyệt tấu chương, trên mặt hắn không có chút khác thường nào cả. Khi thấy y tới, hắn cũng chỉ ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn một lát mà thôi.
Trác Ảnh cảm thấy có gì đó sai sai, tiến lên nói: “Hôm nay thuộc hạ đến trễ, mong Thánh thượng thứ tội.”
“Còn chưa tới giờ thay ca trực, sao ngươi lại có tội được.” Hình Thần Mục thản nhiên nói.
Quả thực tâm tình của hắn không tốt nhưng không phải là vì chuyện Trác Ảnh đến trễ mà tức giận.
Hắn đang giận chính mình. Hắn muốn bất chấp mọi thứ sủng ái Trác Ảnh, không muốn hở tí thì y lại quỳ xuống nhận sai với hắn. Nhưng cũng đã nhiều năm trôi qua, hắn phát hiện Trác Ảnh không hề thay đổi, ngược lại chính hắn lại bị Trác Ảnh chiều hư luôn rồi. Hắn đã quen với việc đối phương lúc nào cũng không ngại vất vả mà trông coi hắn, chỉ cần rời đi một lát thì hắn đã vô cùng nhớ nhung, trong lòng không thể nào bình thản được.
Điều này khiến cho hắn cảm thấy được trong đoạn tình cảm chưa thành này, hắn đã chưa nỗ lực bằng đối phương mà ngược lại còn mãi hưởng thụ sự săn sóc chu đáo của Trác Ảnh.
Trác Ảnh không đoán ra được Hình thần Mục nghĩ gì, nhất thời cứ đứng mãi ở chỗ cũ không biết nên làm gì mới phải.
Cũng may Nghiêm Thanh đi vào thấy không khí xấu hổ giữa hai người nên lên tiếng dò hỏi: “Trác đại nhân đã tới, Thánh thượng muốn dùng bữa chưa?”
Lúc này Hình Thần Mục mới buông tấu chương trong tay, gật đầu nói: “Được.”
Sau khi Nghiêm Thanh rời đi, Trác Ảnh thấy sắc mặt Hình Thần Mục nên có hơi do dự lúc lâu. Cuối cùng y vẫn rất cẩn thận lấy chỉ trấn được điêu khắc từ cây tử đàn ra khỏi lồ ng ngực, dâng lên trước mặt Hình Thần Mục.
“Thuộc hạ phải… Trở về làm cái này cho nên mới đến muộn. Ngài đừng tức giận với thuộc hạ nữa.” Thanh âm Trác Ảnh rất nhỏ, thực sự cảm thấy ngượng ngùng lắm. Y không thể tưởng tượng được chính mình trong mắt Hình Thần Mục kì quái đến mức độ nào.
Thực tế là y đã nghĩ quá nhiều rồi. Hình Thần Mục khi thấy vật kia có hơi giật mình rồi nhanh chóng từ kinh ngạc chuyển sang vui vẻ: “Là lễ vật chuẩn bị cho trẫm sao?”
“Vâng… Thuộc hạ không biết có thể tặng cái gì cho Thánh thượng, chỉ có thể dùng chút ít tay nghề vụng về của mình điêu khắc cái này từ khúc gỗ tử đàn mà năm đó Thánh thượng ban thưởng, hy vọng ngài không trách tội.”
Khúc gỗ tử đàn kia bị xén thành hình vuông khổ nhỏ lớn chừng nửa thước, góc cạnh rõ ràng, bên trên của khối hình vuông được điêu khắc cẩn thận một con rồng kiêu ngạo một cách sinh động, thậm chí là mỗi một chòm râu hay vẫy rồng cũng được khắc tỉ mỉ tới mức mắt thường cũng có thể thấy rõ.
Hình Thần Mục dùng hai tay tiếp nhận chỉ trấn, lập tức hiểu được những hành động quái dị gần đây của Trác Ảnh.
Sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt mãi không biến mất, thêm cả chuyện rời đi của hôm nay nữa, hóa ra là vì muốn chuẩn bị phần kinh hỉ này cho hắn.
Rất nhiều lời muốn nói đều bị nghẹn lại nơi yết hầu, Hình Thần Mục chẳng biết phải biểu đạt tâm tình của mình như thế nào nữa.
Trác Ảnh đợi một lát vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ cúi đầu hỏi lại: “Có phải Thánh thượng cảm thấy thuộc hạ không nên làm vậy không?”
“Không.” Hình Thần Mục lập tức đáp lời, trịnh trọng nói, “Trẫm rất thích.”
Đâu chỉ có thích, chỉ sợ đây là phần lễ vật quý giá nhất mà hắn có thể nhận được trong đời, bởi vì bên trong ẩn chứa tình ý vô giá của Trác Ảnh.
“Vậy… Vậy là được rồi.” Mặt Trác Ảnh đỏ bừng, thấp giọng nỉ non, cũng không biết là nói cho Hình Thần Mục nghe hay là theo bản năng thốt nên lời.
Hình Thần Mục lại cúi đầu nhìn chỉ trấn. Nhưng lúc này lại phát hiện trên đó có điểm khác thường, màu sắc trên vài miếng vảy ở phần đuôi rồng rõ ràng sẫm hơn ở những chỗ khác. Mới đầu nhìn thoáng qua còn tưởng là do cố ý nhưng nếu cẩn thận xem xét lại thì mới phát giác ra đây vốn không phải là thuốc nhuộm mà là vết máu bị day vào.
Trái tim hắn chợt co rút: “Ngươi bị thương?”
Ngay cả hắn cũng không phát hiện ra giọng nói của mình có bao nhiêu run rẩy.
“Hôm nay hơi bất cẩn một chút, chỉ là một vết thương rất nhỏ, không có gì đáng ngại cả.” Trác Ảnh nói xong dừng một lát, lại bổ sung: “Là tay trái, sẽ không ảnh hưởng tới việc cầm kiếm.”
“Chẳng lẽ trong lòng ngươi, trẫm chỉ quan tâm tới việc ngươi có thể cầm kiếm hộ vệ hay không thôi sao?”
Hình Thần Mục cố khắc chế giọng điệu của mình, sợ dọa đối phương. Nhưng có thể hiệu quả không tốt lắm, Trác Ảnh sửng sốt một chút rồi vội giải thích: “Thuộc hạ không có ý đó.”
“Để trẫm xem vết thương.”
Trác Ảnh không dám kháng mệnh, đưa tay tới trước mặt Hình Thần Mục.
Lưỡi dao điêu khắc rất bén, mặc dù bảo là không cẩn thận sượt qua nhưng tuyệt đối không phải là việc nhỏ như cách Trác Ảnh nói. Trên ngón áp út vẫn còn vết máu lưu lại, dường như là bị cắt một miếng thịt nhỏ.
Người ta thường nói tay đứt ruột xót, miệng vết thương đã thế này rồi mà lại bảo không đau. Huống hồ Trác Ảnh chỉ qua loa cầm máu, chưa tiêu độc hay bôi thuốc, mà chắc chắn vụn gỗ trên lưỡi dao điêu khắc cũng đã dính vào trong miệng vết thương. Thế nên hiện tại xung quanh miệng vết thương đã bắt đầu sưng đỏ nhiễm trùng.
Hình Thần Mục biết khoảng thời gian trước đó Trác Ảnh vẫn luôn chăm sóc cho hắn, tất nhiên sẽ không thể điêu khắc gì được, cũng không biết đã tốn bao nhiêu tinh lực mới có thể vừa kịp lúc tặng phần lễ vật này cho hắn vào đúng hôm sinh nhật như thế này.
Đâu chỉ đau lòng, Hình Thần Mục nắm lấy tay y, mãi một lúc lâu sau mới có thể nói thành lời, phân phó cho Tiểu An Tử đứng cách đó không xa: “Sai người truyền Tôn thái y sang đây.”
Còn chưa kịp đợi Tiểu An Tử đáp ứng, Trác Ảnh đã kinh ngạc nói: “Thánh thượng… Không cần phiền phức như vậy, sau khi về chỉ cần thuộc hạ bôi ít thuốc là được rồi.”
“Để thái y kiểm tra thì trẫm mới yên tâm.” Hình Thần Mục dịu dàng dỗ dành y, ngừng lại nhìn sang chỗ Tiểu An Tử, “Đi đi.”
“Vâng.”
Tiểu An Tử không nói rõ nguyên nhân cụ thể với thái y khiến ông còn cho rằng Hình Thần Mục lại bị bệnh, vội vã chạy tới ngay.
Hình Thần Mục vẫn bình an ngồi trên chủ vị, phân phó: “Trác đại nhân bị thương, Tôn thái y giúp hắn băng bó vết thương đi, tiện thể kiểm tra thân thể y gần đây thế nào rồi.”
“Vâng.” Tôn thái y thấy Hình Thần Mục coi trọng như thế, trong lòng âm thầm suy đoán chắc là Trác Ảnh vừa rồi thay Hình Thần Mục đi chấp hành nhiệm vụ bí mật nào đó nên bị thương, không dám chậm trễ. Sau khi ông cẩn thận xử lí xong vết thương thì tiếp tục chẩn mạch, lúc này mới trả lời, “Trác đại nhân có hơi mệt mỏi quá độ nhưng không đáng ngại, vi thần sẽ kê cho y ít thuốc bổ uống vài ngày, đồng thời nghỉ ngơi đầy đủ sẽ tốt lên.”
Hình Thần Mục vẫn chưa yên tâm, hàng lông mày vẫn nhíu chặt vào nhau. Lúc này vừa hay Nghiêm Thanh xuất hiện cùng với cung nhân mang bữa tối ở Ngự thiện phòng tới, Hình Thần Mục lập tức sai ông phái người đi sắc thuốc dựa theo toa thuốc.
—
Hôm nay là lễ Vạn thọ nhưng đã được giản lược bớt các nghi thức phức tạp dựa theo mệnh lệnh của Hình Thần Mục cho nên chẳng khác mấy so với ngày thường.
Hình Thần Mục lấy cớ là một người dùng thọ yến quá cô đơn, bày tỏ muốn Trác Ảnh đồng ý bồi hắn dùng bữa.
Trong bữa tiệc, hắn sai người mang bình rượu ủ hoa đào mà Hình Thần Tu tặng ra. Trác Ảnh thấy vậy có hơi lo lắng nói: “Thánh thượng vừa mới khỏi bệnh, hay là đừng uống rượu.”
Hình Thần Mục cũng không cố chấp, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng đúng, hôm nay Trác khanh cũng không thích hợp bồi trẫm uống rượu hoa đào được, vậy thì ngày khác ngươi phải bồi trẫm uống đấy.”
“Thuộc hạ thật sự không thể uống rượu. Thánh thượng nên tìm người nào đó tới thưởng thức rượu với mình thôi.” Trác Ảnh không ngờ Hình Thần Mục còn dự định muốn mình uống cùng, nghĩ một chút rồi nói: “Ảnh vệ không được uống rượu, đây là quy củ trong quân.”
Ảnh vệ quân phải luôn luôn duy trì thanh tỉnh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi Thánh thượng giao phó nhiệm vụ cũng như bảo hộ an nguy của Thánh thượng.
Hình Thần Mục lại nói: “Quy củ là vật chết, người là vật sống, huống hồ đây là mệnh lệnh của trẫm. Hôm nay có thể không uống, trẫm tạm thời cho ngươi nợ nhưng hôm khác phải bù.”
“Nhưng mà…”
Trác Ảnh muốn phản đối nhưng lại bị Hình Thần Mục ngắt lời: “Hôm nay là sinh nhật trẫm, chẳng lẽ chỉ một nguyện vọng nhỏ nhoi muốn uống rượu cùng ngươi, ngươi cũng không thể thỏa mãn trẫm sao?”
Trác Ảnh đành phải đáp ứng.
Hình Thần Mục cười cười, cho thái giám hầu hạ lui xuống. Chỉ còn hắn và Trác Ảnh im lặng cùng dùng bữa tối.
Lúc trở về Chính Tuyền cung nghỉ ngơi, Hình Thần Mục đặt chỉ trấn lên bàn, nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu nói với Trác Ảnh: “Lúc nhìn con rồng này, trẫm thấy dường như nó rất cô đơn. Không bằng sinh nhật năm sau của trẫm, Trác khanh lại giúp trẫm điêu khắc thêm một chỉ trấn làm bạn với nó đi.”
Trác Ảnh vốn cũng từng nghĩ rằng sẽ làm một đôi nhưng vì khả năng có hạn, lại không thể chậm trễ việc hộ vệ hằng ngày bên người Hình Thần Mục nên mới miễn cưỡng từ bỏ, lúc nghe thấy vậy lập tức đáp: “Vâng, thuộc hạ sẽ giúp Thánh thượng điêu khắc phượng trấn, cùng nó làm bạn.”
“Không, trẫm không thích phượng văn, không bằng điêu khắc một thanh long đi, chẳng lẽ hai con rồng không xứng đôi hơn sao?” Hình Thần Mục nói xong cũng không đợi Trác Ảnh phản ứng, lại nhìn sang vết thương đã được băng bó cẩn thận của y, lại dặn dò: “Chỉ là lần sau ngươi không cần lén lút chuẩn bị cho trẫm, trẫm cũng muốn xem làm thế nào mà ngươi có thể điêu khắc được một vật tinh mỹ như thế.”
“Ngươi vì chuẩn bị lễ vật mà khiến bản thân bị thương, cho dù là vật trẫm thích đi nữa cũng vẫn không nhịn được đau lòng.”
Lời nói thẳng thắn của Hình Thần Mục khiến Trác Ảnh trợn mắt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cũng không dám suy nghĩ thâm ý bên trong, chỉ gật đầu đáp ứng theo bản năng: “Thuộc hạ đã hiểu.”
“Ừm, hôm nay không còn chuyện gì nữa, khởi giá về Thừa Ương điện đi.”
Giọng điệu Hình Thần Mục bình thản, thần sắc cũng không biểu hiện gì khác thường. Trác Ảnh yên lặng cho rằng bản thân tự mình đa tình, cũng không biết là an tâm hay mất mác nhiều hơn, tóm lại là tâm tình rất phức tạp.
Không bao lâu sau, y lại nghe thấy Hình Thần Mục mở miệng: “Chỉ là trẫm còn có chuyện muốn thương nghị với ngươi.”
“Thánh thượng có điều gì cần phân phó ạ?” Trác Ảnh lập tức nói.
“Ngươi cũng biết, gần đây cục diện trong triều liên tục chuyển biến, bên trong hoàn thành cũng không an toàn. Trẫm nghĩ, không bằng sai người giúp ngươi chuẩn bị thêm một cái nhuyễn tháp ở Thừa Ương điện. Sau này ban đêm người có thể ngủ với trẫm, ban ngày thì canh giữ cạnh trẫm. Về phần sự vụ hằng ngày trong Ảnh vệ quân, mỗi ngày trẫm sẽ cho người vài canh giờ trở về xử lí.”
Mặc dù đối với Trác Ảnh mà nói, đây là mệnh lệnh của Hình Thần Mục, mà lí do cũng rất hợp lý nên y sẽ không có lí do gì phản bác nhưng lúc nói ra Hình Thần Mục lại khẩn trương tới mức người đổ đầy mồ hôi.
Chỉ có hắn rõ, mệnh lệnh ngoài mặt là vì an nguy của hắn nhưng thực chất chủ yếu là vì tư tâm của hắn.
Trác Ảnh nghe vậy, trong lòng dường như vô cùng kinh hỉ. Gần như không thèm suy nghĩ gì đã đáp ứng, có trời mới biết y có bao nhiêu mong muốn được bảo hộ ở bên cạnh Hình Thần Mục. Tuy nói y rất tín nhiệm thuộc hạ của mình nhưng chỉ cần Hình Thần Mục không nằm trong tầm mắt, y lại không thể hoàn toàn an tâm được.
Mặc dù mục đích bất đồng nhưng ý tưởng của hai người lại không hẹn mà nên. Cho dù chỉ là một ngày thôi Hình Thần Mục cũng không muốn chờ, lập tức lệnh cho Nghiêm Thanh đi an bài.
Trong lúc bãi giá về Thừa Ương điện, Hình Thần Mục vẫn miên man suy nghĩ. Đợi tới sinh nhật sang năm, hắn hi vọng chỉ trấn kia sẽ không còn cô đơn nữa.
Hắn thật sự không muốn đợi nữa, chỉ muốn mang người trước mắt này cất giấu làm của riêng luôn.
Tuy rằng long phượng rất xứng đôi nhưng mà đây không phải là thứ mà hắn mong muốn. Hắn coi trọng một thanh long, một thanh long vừa xuất chúng lại vừa hung mãnh, móng vuốt sắc bén sức mạnh vô địch, là một thánh thú bảo hộ một phương trong thần thoại, độc nhất vô nhị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]