Phòng bệnh bỗng chốc bị làm cho ồn ào. Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần cùng lúc phải đối mặt với mấy cái miệng hỏi thăm, khó tránh việc đầu bị quay mòng mòng, không kịp truyền tải thông tin trong bộ nhớ
Các bác còn đang thi nhau nhắc nhở, Tần Chính Minh đã chen vào khoác vai Diệp Chính Thần, vẻ mặt nhìn đi nhìn lại chỗ vết thương đang bị băng bó của anh, xoa xoa cằm cảm thán.
"Mày làm anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng lại để bản thân bị khâu mấy mũi trên đầu. Cuối cùng tao cũng đẹp trai hơn mày rồi."
Tần Chính Minh vừa nói vừa ra vẻ đắc ý, không chỉ cười cười mơ mộng mà còn vỗ vai như an ủi Diệp Chính Thần.
Còn chưa đợi Diệp Chính Thần lên tiếng, Mỹ Nguyệt ở bên cạnh đã nhanh dội cho ông anh mình một gáo nước lanh.
"Về nằm mơ đi anh."
Tần Chính Minh "......"
Đây chính là em gái mình?
Em gái mình mà lại cho mình những lời nói cay đắng như vậy. Các cụ ngày xưa nói cấm có sai: Con gái gả đi như bát nước hất đi.
Cô em gái này của anh còn chưa gả đi mà đã bênh người ngoài như này rồi, đúng là quá không nghe lời rồi.
Lâm An Hoài thấy vậy, cố vớt vát chút tôn nghiêm của người làm anh lớn, cố gắng nghiêm giọng nói.
"Em còn chưa gả vào nhà người ta mà đã thay người ta nói chuyện rồi thế hả?"
Mỹ Nguyệt ung dung bình thản lý lẽ.
"Nói chuyện thay đã là gì. Anh ấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3730991/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.