Bệnh viện ồn ào tiếng người qua kẻ lại, bác sĩ, y tá, bệnh nhân,... người nào người nấy mỗi người một biểu cảm, vội vàng chạy qua chạy lại.
Cửa bệnh viện mở ra, mẹ An từ bên ngoài chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng, nhanh chóng chạy đến quầy y tá trực, cất giọng vừa vội vã vừa lo lăng.
"Cho hỏi lúc nãy bệnh nhân bị tai nạn tại trường đại học thành phố ở đâu?"
Một cô y tá còn khá trẻ đứng lên hỏi mẹ An.
"Dạ, xin hỏi chị là..."
Mẹ An gấp gáp.
"Tôi là mẹ của sinh viên bị tai nạn."
Y tá gật đầu mỉm cười, kiểm tra thông tin trên máy tính rồi chỉ tay về bên phải mẹ An nói.
"Vâng, chị đi bên này đến ngã rẽ trên kia thì rẽ phải, phòng 302 nhé ạ."
Mẹ An vội vội vàng vàng cảm ơn rồi chạy nhanh về hướng y tá chỉ dẫn. Rất nhanh đã tìm được phòng 302, mẹ An mở cửa phòng ra, trong phòng bệnh có chiếc giường bệnh ở giữa, trên đó có người đang nằm. Mẹ An tiến vào, xót xa nhìn đứa con gái của mình trên giường bệnh vẫn đang nhắm chặt mắt, khoé mắt bà bắt đầu cay cay. Bà khẽ cúi xuống xoa đầu cô con gái của mình, xem xét bên ngoài xem cô có bị thương chỗ nào không.
Cửa phòng bệnh lại được mở ra lần nữa, ông nội Nghĩa, bố Thịnh và cả Huyền Thanh cũng nghe được tin, hốt hoảng nhanh chóng chạy tới bệnh viện. Ông nội Nghĩa và bố Thịnh thấy Mỹ Nguyệt nằm đó hôn mê không tỉnh thì đau lòng, tiến lại gần xem xét, Huyền Thanh thì từ lúc bước vào cửa đã khóc bù lu bù loa lên, chạy đến cạnh giường Mỹ Nguyệt không ngừng oà khóc.
Mẹ An thấy cả nhà đến thì đi ra ngoài hỏi thăm bác sĩ về tình hình của Mỹ Nguyệt, để ba ông cháu lại bên trong với Mỹ Nguyệt.
Bà tìm bác sĩ chủ trị cho Mỹ Nguyệt rồi hỏi thăm chút về tình hình của con gái.
"Bác sĩ, con gái tôi không sao chứ ạ?"
Vị bác sĩ chủ trị cho Mỹ Nguyệt là một thanh niên khá trẻ, bác sĩ lễ phép trả lời rất từ tốn.
"Vâng ạ. Chị yên tâm ạ. Bạn nhỏ đó không sao ạ. Vì được người khác đẩy ra nên chỉ bị xây xước bên ngoài thôi, có bị chấn động não nhẹ, chờ bạn ý tỉnh lại, kiểm tra một lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện rồi ạ."
Mẹ An thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, đang định cảm ơn bác sĩ thì ngờ ngợ, nghĩ lại câu nói của bác sĩ thì bà hỏi lại.
"Bác sĩ nói có người đẩy ra là sao vậy ạ?"
Bác sĩ vừa nhìn mẹ An vừa ngạc nhiên hỏi lại.
"Chị không biết ạ? Có một thanh niên nữa đã ôm bạn nhỏ nhà chị tránh khỏi hướng xe ô tô lao tới đó ạ."
Mẹ An ngạc nhiên, hỏi bác sĩ thêm vài điều nữa rồi mới rời đi...
Trong phòng bệnh của Mỹ Nguyệt...
Huyền Thanh bây giờ đã ngừng khóc, nhưng vẫn còn sụt sịt, mắt đỏ hoe ngồi cạnh giường nắm tay Mỹ Nguyệt không buông. Bố Thịnh cả khuôn mặt cũng rơi vào trầm tư, nhìn cô con gái đang nhắm chặt mắt trên giường bệnh, trong lòng không khỏi xót xa. Ông nội Nghĩa cũng nào có khác, ông ngồi trên ghế, trầm ngâm không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mẹ An trở lại phòng, khuôn mặt nhẹ nhàng bớt căng thẳng hơn lúc nãy rất nhiều. Bà tiến lại cạnh Huyền Thanh, vỗ vai an ủi.
"Mọi người yên tâm, bác sĩ nói con bé không sao, ngủ một lát là tỉnh thôi."
Cả ba cùng thở một hơi hắt ra, chút bỏ gánh nặng trên vai nãy giờ. Mẹ An mỉm cười, trong lòng lại không ngừng nhói lên vì đau lòng cho cô con gái của mình.
Mỹ Nguyệt từ trong cơn ngủ say của mình từ từ mở mắt, cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện đã từng rất quen thuộc. Mở được mắt nhìn thấy trần nhà lạ lẫm, xung quanh là người thân của mình, đang hớt hải hỏi thăm.
Mẹ An và Huyền Thanh thi nhau lên tiếng hỏi.
"Nguyệt à, con không sao chứ?"
"Nguyệt... hu hu hu... "
Giọng khóc của Huyền Thanh càng ngày càng lớn, Mỹ Nguyệt vừa đau đầu vừa buồn cười, tay nâng lên đặt lên đầu Huyền Thanh chọc con bé.
"Khóc gì thế hả? Tao có làm sao đâu mà..."
Giọng Mỹ Nguyệt nhỏ bé, có chữ còn chẳng phát ra tiếng.
Ông nội Nghĩa và bố Thịnh cũng tiến lại bên giường hỏi thăm, Mỹ Nguyệt mỉm cười gật gật đầu, để mọi người yên tâm.
Cô lên tiếng hỏi.
"Diệp Chính Thần đâu rồi ạ?"
Mọi người trong phòng lặng im, không ai nói lời nào, vừa bất ngờ, vừa khó hiểu. Sao đột nhiên cô lại nhắc đến
Diệp Chính Thần?
Thấy không khí trầm mặc đến đáng sợ, cô vội vàng ngồi dậy trong khó khăn, gắng gượng xuống giường trước sự can ngăn của mọi người, vừa đứng dậy vừa nhọc nhằn nói.
"Con... phải đi tìm... anh ấy..."
Mẹ An thấy vậy, đỡ Mỹ Nguyệt đứng dậy cùng với Huyền Thanh, nói với cô.
"Nguyệt à, con đừng vội, mẹ đã hỏi thăm rồi. Thằng bé không sao đâu. Con cứ đi bình tĩnh, mẹ đưa con qua phòng thằng bé được không?
Mỹ Nguyệt nghe mẹ An nói vậy thì an tâm phần nào, gật nhẹ đầu nghe lời mẹ, bước đi chậm rãi dưới sự giúp đỡ của mẹ và Huyền Thanh. Ông nội Nghĩa và bố Thịnh lo lắng cho con gái nhưng cũng đành để con bé đi, lặng lẽ theo sau.
Đến phòng bệnh của Diệp Chính Thần, cửa phòng bệnh vừa mở ra, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi. Mỹ Nguyệt ngay lập tức nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh kia, yên lặng đến đáng sợ. Sợ anh sẽ không bao giờ mở mắt ra nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng kia lần nào nữa.
Mỹ Nguyệt bước từng bước chập chững đến bên cạnh giường bệnh của anh, ngồi xuống ghế cạnh giường. Cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh giờ trở nên càng yên tĩnh, càng để đường nét trên khuôn mặt được phô bày ra.
Nhưng cô không muốn vậy, cô muốn gương mặt này có thật nhiều biểu cảm, muốn anh mở mắt ra nhìn cô, muốn anh nói chuyện với cô như trước giờ anh vẫn làm.
Cô đưa tay lên khẽ chạm vào vùng đầu bị băng lại bằng băng trắng, run rẩy đau lòng, chắc hẳn anh đã đau lắm.
Giờ anh không thể nói chuyện, cô không thể hỏi anh có đau không, chỉ có thể đau lòng cho anh. Dòng nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, không còn chút sức lực nào để chống lại sự yếu đuối trong lòng cô bây giờ.
Mẹ An tiến lại an ủi Mỹ Nguyệt.
"Bé con à, yên tâm đi. Bác sĩ nói thằng bé bị va chạm với ô tô, đầu bị khâu mấy mũi nhưng không có gì nguy hiểm cả, các chỗ khác cũng không có vấn đề gì, tầm khoảng mai sẽ tỉnh lại thôi."
Mỹ Nguyệt nghe được lời của mẹ An thì yên tâm đôi chút, nhưng trong lòng vẫn nhói lên vì anh đang nằm đó, không hề có chút phản ứng nào.
Không ngờ những hạnh phúc của thời gian gần đây khiến cô quên mất bản thân mình là một chú quạ đen mang theo điềm xui, khiến những người xung quanh mình gặp phải những điều không may. Sự việc lần này hình như đang muốn nhắc nhở cô điều này, đem cô từ niềm hạnh phúc hồng hào, trở lại bờ vực của sự tăm tối khi trước.
Lẽ nào cô cả đời đều không được hạnh phúc bên người cô yêu sao?
Khóc một hồi, Mỹ Nguyệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tay vẫn nắm chặt tay của Diệp Chính thần không buông, nhìn anh đang hôn mê nằm đó.
Ông nội Nghĩa hắng giọng, nhẹ nhàng hỏi Mỹ Nguyệt.
"Nguyệt à, con bình tĩnh lại rồi chứ? Có thể kể cho ông nghe rốt cuộc có chuyện gì với hai đứa không?"
Mỹ Nguyệt lau nước mắt trên mặt, bình tĩnh kể lại mọi chuyện xảy ra cho mọi người nghe.
Nghe xong, ai cũng đen mặt, hằm hằm như muốn đánh người đến nơi. Bố Thịnh hằn giọng, nhưng vẫn kiềm chế giọng hỏi.
"Con có nhìn rõ là ai không?
Mỹ Nguyệt nâng tầm mắt nhìn bố Thịnh, kiên định gật đầu. Tình hình của sự việc sẽ được nhà họ Lâm triệt để điều tra, dù cho là ai làm ra loại chuyện như này, không vào ăn cơm tù thì tuyệt đối không dừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]