Hai cặp đôi, nam thanh nữ tú, vừa bước vào trong phòng tổ chức tiệc sinh nhật, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Nhất là người lớn trong nhà họ Lâm, không người nào tin được vào mắt mình.
Mẹ An vì được Mỹ Nguyệt tiết lộ chút thông tin từ trước nên không có sốc như mấy người kia, cười tít mắt đi đến chỗ Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần. Nhìn hai đứa tay trong tay bước vào, mẹ An cũng hiểu rõ rồi. Người bạn trai mà bà cũng quen biết Mỹ Nguyệt nhắc đến chính là Diệp Chính Thần.
Mẹ An mỉm cười, còn chưa nói gì thì Diệp Chính Thần đã lên tiếng trước.
"Chào cô ạ. Cháu đến dự sinh nhật với tư cách là bạn trai Nguyệt ạ."
Lời giới thiệu như một khẳng định chắc nịch về mối quan hệ của hai người, mẹ An hài lòng mỉm cười gật đầu nói.
"Ứm, được rồi. Thì ra người đó là cháu. Cũng khá bất ngờ đó nha hai đứa."
Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần nhìn nhau cười. Mẹ An đã lâu rồi không thấy Mỹ Nguyệt cười tươi và hạnh phúc như vậy, từ khi hai đứa nhỏ này cách xa nhau thì con bé đã không cười nhiều như này. Bây giờ, con bé lại mỉm cười vui vẻ như vậy, bà cũng thấy an lòng.
Mẹ An nghĩ như vậy nhưng không phải người nào trong gia đình họ Lâm này cũng nghĩ như vậy. Bà cảm nhận được những ánh mắt soi xét từ sau lưng mình, bà thở dài, đặt tay lên vai Diệp Chính Thần, cổ vũ.
"Cố lên cháu."
Mỹ Nguyệt cũng cảm nhận ánh mắt sắc lạnh từ các bậc phụ huynh còn lại trong nhà, nhìn qua Diệp Chính Thần lo lắng. Anh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô chặt hơn như an ủi để cô không cảm thấy lo lắng.
Mọi người lúc này đã đến đông đủ, buổi tiệc sinh nhật của Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh cũng được bắt đầu. Bố Thịnh bảo nhân viên mang bánh kem lên. Hai cô con gái của ông mỗi người một cái bánh, được làm theo sở thích của hai đứa, đã được cắm nến hình số 22 lên trên. Cả hai đứng trước bánh sinh nhật của mình, nghe mọi người cùng đồng thanh hát bài Happy Birthday, nhắm mắt cùng ước, cùng thổi nến.
Thủ tục được hoàn thành, giờ là chia nhau cắt bánh và cùng nhau ăn tối. Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh luôn cắt miếng bánh đầu tiên và đưa cho ông nội. Ông nội Nghĩa cũng sẽ nhận bánh và tặng quà cho hai đứa. Phần chia bánh kết thúc, mọi người ngồi vào bàn ăn để dùng bữa tối trước.
Thời gian dùng bữa kéo dài khá lâu. Mỹ Nguyệt ngồi cạnh Diệp Chính Thần, Huyền Thanh ngồi cạnh Trương Hoàng Nguyên, việc này khiến ánh mắt của các bậc phụ huynh trong nhà, trừ mẹ An, càng nóng hơn.
Họ không thể tin được rằng trong một buổi tối, hai cô con gái nhà mình lại bị hai thằng con trai hút về, đặc biệt là
Mỹ Nguyệt, còn giới thiệu với mẹ An đó là bạn trai luôn rồi. Đây là một sự thật mà bản thân bọn họ không tài nào tin được.
Một lúc sau, mọi người đã ăn uống no nê, chuyên mục hỏi đáp được bắt đầu.
Đầu tiên là bạn bè của Huyền Thanh vây quanh cô và Trương Hoàng Nguyên hỏi về quan hệ của hai người, rồi ti tỉ thứ trên đời. Vì để bảo toàn bản thân, cô chuyển mọi sự chú ý và hóng hớt qua bên phía Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần
Mỹ Nguyệt bên này đương nhiên càng thảm hơn. Cô và Diệp Chính Thần bị các bác bao lấy, hỏi thăm kịch liệt. Bài kiểm tra của Diệp Chính Thần chính thức được khởi động.
Bác cả Lâm Bằng nghiêm mặt như nhìn binh lính mới nhập ngũ chịu sự huấn luyện của mình.
"Cậu là gì với cháu tôi? Làm gì? Ở đâu?"
Bác hai Lâm Trung hỏi liền theo.
"Cậu có tiền án tiền sự gì không? Gia đình như nào?"
Chưa hết, bác gái cả Nguyễn Thuận Tuyết cũng tới tấp dò hỏi.
"Hai đứa quen nhau như nào? Hẹn hò bao lâu rồi?"
Bác gái hai Tần Linh Thủỷ cũng chen vào hỏi.
"Hai đứa đã tiến triển đến bước nào rồi?"
Câu hỏi vừa nói ra của bác Thủỷ khiến người lớn, trẻ nhỏ ở đây đều đứng hình, không khí bỗng chốc tĩnh lặng.
Người lớn quay ngoắt qua nhìn chăm chăm hai đứa đang bị truy hỏi, trông chờ một đáp án phải ra tay hành xử
Diệp Chính Thần.
Mỹ Nguyệt đỏ mặt với câu hỏi của bác, ngại ngùng cúi nhẹ đầu xuống, nép đầu vào sau lưng Diệp Chính Thần.
Hành động này của cô khiến người lớn hiểu lầm, bồng chốc gào lên hỏi liên tục để xác nhận, người trẻ một bên thì lại ồ lên cảm thán và ngưỡng mộ.
Bố Thịnh thấy vậy thì lúc này mới gào lên, chạy tới ôm vai Mỹ Nguyệt, ánh mắt bi thương.
"Không... không được đâu, Nguyệt à..."
Mỹ Nguyệt không biết làm gì với ông bố tội nghiệp của mình. Dù cô cũng có đoán trước được phần nào rồi, nhưng mà vẫn không tài nào an ủi được bố Thịnh. Cô nắm lấy tay ông, mỉm cười định nói mấy lời để tâm trạng ông dịu xuống.
"Bố à, con.."
Còn chưa kịp nói, bố Thịnh đã quay ngoắt qua Diệp Chính Thần, đưa cho anh một ánh mắt lườm nguýt, cau có hỏi.
"Cậu rốt cuộc đã làm gì con bé nhà tôi rồi?"
Bố Thịnh vừa hỏi vừa tiến lại gần Diệp Chính Thần, tay vừa xắn tay áo vừa thủ tư thế như đang tra hỏi tội phạm truy nã vậy.
Dưới áp lực tứ phía của bố Thịnh và các bác trong nhà họ Lâm, Diệp Chính Thần chưa vội trả lời mà cứ bình tĩnh cười với mọi người, để mọi người phát tiết hết rồi mới trả lời.
Cả đám đang sôi nổi, ông nội Nghĩa đã từ đằng sau tiến tới, đập cái bốp vào lưng Lâm Thịnh, kéo ra để ông tiến gần tới trước Diệp Chính Thần.
Thấy vị lãnh đạo cao nhất nhà bước tới, mọi người bỗng chốc không còn nhiệt tình nữa, nhường lại lời nói cho ông cụ. Mỹ Nguyệt tươi cười chạy đến cạnh ông, khoác tay ông. Diệp Chính Thần cũng cúi nhẹ đầu, lễ phép chào hỏi.
"Cháu chào ông ạ."
Ông nội Nghĩa gật gật đầu với Diệp Chính Thần, ừm nhẹ một tiếng rồi quay qua nói với Mỹ Nguyệt.
"Nguyệt à, ông muốn uống trà hoa cúc cháu pha. Cháu đi pha cho ông một ấm đi."
Mỹ Nguyệt bất ngờ.
"Dạ? Bây giờ ạ?"
Ông nội Nghĩa gật đầu. Mỹ Nguyệt nhìn ông rồi lại nhìn qua Diệp Chính Thần, cô lo lắng, nói với ông.
"Vậy cháu sẽ pha nhanh để ông uống nhé ạ?"
Ông nội Nghĩa khẽ vỗ nhẹ tay cô nói tiếp.
"Ông muốn uống trà hoa cúc được ủ kỹ ấy."
Trà hoa cúc ủ lâu ít nhất cũng phải 40 phút. Sao đột nhiên ông lại nhờ cô đi pha?
Mỹ Nguyệt nghi vấn, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nghe lời ông. Ông cụ lại quay qua Diệp Chính Thần nói.
"Cháu theo ông qua phòng bên cạnh chút."
Mỹ Nguyệt lúc này mới nhận ra. Ông chính là muốn nói chuyện riêng với Diệp Chính Thần, không để cô và người khác nghe. Rốt cuộc là nói gì mà phải bí mật vậy chứ?
Diệp Chính Thần ngược lại rất điềm tĩnh, ngay lập tức trả lời ông cụ.
"Vâng thưa ông."
Nói xong, ông cụ quay người đi, Diệp Chính Thần cũng cất bước đi theo. Anh thấy Mỹ Nguyệt đang lo lắng cho anh thì đi tới, xoa đầu cô an ủi.
"Yên tâm đi em. Không sao đâu."
Mỹ Nguyệt vẫn là lo lắng cho anh. Bài kiểm tra của ông nội không phải dạng vừa đâu. Lúc trước cô có chứng kiến mấy ông anh trong nhà mình bị ông kiểm tra kiến thức, hỏi lên hỏi xuống, phải vất vả cực khổ mãi mới trả lời được đến khi ông hài lòng.
Lần này lại không phải là bài kiểm tra bình thường, anh có thể vượt qua là một chuyện, bị ông ngăn cấm mới là chuyện lớn.
Nhìn ông nội và Diệp Chính Thần rời đi, Mỹ Nguyệt vẫn không khỏi lo lắng, cô nhanh chóng cất bước đi làm nhiệm vụ ông nội giao để có thể nhanh chóng đến cứu viện anh. Cô đã nói trước sẽ bảo vệ anh mà, cô nhất định nói được làm được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]