Mỹ Nguyệt đi vào nhà hàng, vẻ mặt phơi phới sắc xuân vui vẻ cười rạng rỡ. Huyền Thanh nhìn thấy Mỹ Nguyệt đến thì khuôn mặt oán hận càng hiện lên rõ ràng hơn, mặt mày cau có, cơn đói bụng cồn cào khiến cô gằn lên từng chữ.
"Lâm... Mỹ... Nguyệt..."
Dáng vẻ như muốn băm cô ra kia của Huyền Thanh khiến Mỹ Nguyệt hơi nhột, cười hì hì chạy đến cạnh Huyền Thanh. Mỹ Nguyệt đưa hai tay chắp trước ngực, thể hiện sự hối lỗi.
"Hì hì, đừng giận mà. Tao sai rồi mà. Bao mày một tuần trà sữa nhé? Hửm?"
Mỹ Nguyệt nắm tay áo của Huyền Thanh, cố gắng bán manh để được tha thứ, vừa lay lay cổ tay vừa bày ra biểu cảm dễ thương để được khoan hồng.
Phải biết bình thường Mỹ Nguyệt không bày bộ dạng đáng yêu của mình ra như vậy, chỉ trong những trường hợp cô thật sự làm sai và muốn xin được tha thứ, thì một mặt biểu cảm vừa dễ thương vừa đáng yêu sẽ được hiện lên.
Mỹ Nguyệt đã từng thực nghiệm kế hoạch bán manh này một số lần, mỗi lần đều đạt thành tựu đáng kể.
Lần này cũng không ngoại lệ. Huyền Thanh không chịu nổi cái vẻ mặt đáng yêu của người nào kia, nhắm mắt cố gắng không để nhìn thấy vẻ mặt đó, mắt không thấy tim không loạn. Nhưng Mỹ Nguyệt cũng đâu có dễ mà buông tha như vậy.
Mỹ Nguyệt vừa làm nũng vừa ôm ấp Huyền Thanh đến khi nào được tha thứ mới thôi. Người không tỏ ra đáng yêu, lúc đáng yêu lên thì đúng là không tài chịu được.
Huyền Thanh đầu hàng, giơ ba ngón tay lên rồi nói.
"Hai tuần, không thương lượng."
Mỹ Nguyệt sáng bừng mắt, đưa tay lên nắm lấy tay Huyền Thanh, cười toe toét.
"Thành giao."
Giao dịch nội bộ đã được hoàn tất, hai đứa dẫn nhau đi đến nhà vệ sinh của nhà hàng để thay quần áo trước rồi mới vào ăn.
Lúc này Huyền Thanh mới để ý, Mỹ Nguyệt mặc nguyên bộ váy lúc thi, giày cũng đi nguyên như vậy, nhưng còn khoác thêm một cái áo khoác nam...
Thấy được tín hiệu tốt, Huyền Thanh thăm dò tình hình.
"Ao khoác này... của Diệp Chính Thần?"
Mỹ Nguyệt nghe cô hỏi của Huyền Thanh thì khẽ đỏ mặt mà gật nhẹ đầu. Nhìn thấy động tác nhỏ này của Mỹ Nguyệt thôi, Huyền Thanh đã nhanh chóng hiểu được hai người này chín phần là ổn rồi. Cô tiếp tục dò hỏi Mỹ Nguyệt.
"Thế nào? Hai người...?"
Mỹ Nguyệt tủm tỉm cười, suy nghĩ gì đó, cứ ậm ừ không chịu nói, Huyền Thanh đi bên cạnh chờ đến sốt ruột, vội vàng giục.
"Mau nói đi mày, sốt hết cả ruột đây này."
Cái tính vội vàng này của Huyền Thanh đúng là không thể sửa nổi, Mỹ Nguyệt mỉm cười nói.
"Ừm... quá trình thì có hơi nhanh... nhưng mà cũng tạm được đi."
Huyền Thanh càng nghe càng không hiểu.
Cả hai đến nhà vệ sinh, Huyền Thanh đứng ngẫm nghĩ, vẫn không hiểu.
"Là sao mày? Hai người đi mấy tiếng đồng hồ, không thể chỉ kể cho tao nghe mỗi một câu chứ? Tao cũng không có công lao cũng có khổ lao mà."
Mỹ Nguyệt bật cười, nói.
"Thì chính là... khởi nghĩa hoàn toàn thắng lợi."
Mỹ Nguyệt vừa nói vừa nháy mắt, Huyền Thanh ngay lập tức hiểu ra ý của câu nói ẩn dụ, cô bật cười khanh khách, cũng cảm phục bản thân mình đã thành công ghép được một cặp CP hoàn hảo như vậy.
Nhân lúc Huyền Thanh còn đang tự sướng, Mỹ Nguyệt đi vào trong buồng riêng của nhà vệ sinh, lấy bộ váy mà
Diệp Chính Thần tặng ra để thay. Cô thay xong mới nhận ra, bộ váy rất vừa người, giống như anh biết được số đo cúa cô vậy.
Mỹ Nguyệt thay xong bước ra ngoài, soi gương để nhìn rõ bộ váy hơn. Huyền Thanh thì đứng ổ lên một tiếng cảm thán, còn không quên nhắc nhở Mỹ Nguyệt kể cho mình nghe về chuyện của hai người.
Nhìn bản thân mặc lên mình bộ váy mà anh tặng, cô mỉm cười hạnh phúc, sau năm năm đây là món quà đầu tiên mà anh tặng cô. Cô có nên đáp lễ không nhỉ?
Đúng lúc này, điện thoại của Mỹ Nguyệt vang lên tiếng tin nhắn, cô mở ra thì thấy là tin nhắn của Diệp Chính Thần.
"Anh về đến nhà rồi nhé. Bạn gái."
"......"
Bạn gái... Cái xưng hô này không sai với quan hệ của hai người bây giờ, nhưng mà thấy anh nói như vậy quả thật có hơi không quen và ngại ngùng thế nào ấy.
Mỹ Nguyệt ngại ngùng, khoé miệng vẫn cứ nâng lên trong nụ cười hạnh phúc của bản thân. Cô giơ máy lên trước gương, chụp lại bản thân mình trong gương, gửi qua cho anh với lời nhắn.
"Đáp lễ nhé ạ. Bạn trai."
Nếu anh đã nói thế thì em cũng không khách khí nữa. Anh đã ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì thưởng cho anh một chút vậy.
Mỹ Nguyệt vừa cầm điện thoại vừa chụp ảnh, rồi lại nhắn tin cười cười, khiến Huyền Thanh đứng bên cạnh uất ức, nheo nheo mắt trêu chọc.
"Quào, nhắn tin với bạn trai rồi. Quên mất cái đứa dư thừa này rồi. Ai có người yêu bao giờ đâu mà biết."
Huyền Thanh kêu ca với một sự ngưỡng mộ trong giọng nói, Mỹ Nguyệt quay qua nhìn vẻ mặt biểu cảm là phải quan tâm tao đi của Huyền Thanh thì phì cười, để điện thoại xuống, cũng trêu chọc lại.
"Sao hả? Mày với Trương Hoàng Nguyên cũng sắp thành rồi còn gì?"
Nghe xong câu này của Mỹ Nguyệt, Huyền Thanh chỉ thở dài, ngán ngẩm nói.
"Hầy, cái tên nói mãi không thông đấy, thành làm sao được..."
Ở nhà Diệp Chính Thần, anh vừa nhận được tấm ảnh của Mỹ Nguyệt, đôi môi nâng lên cao không hạ xuống được, nhìn cô trong ảnh, ấn lưu lại rồi trả lời tin nhắn của cô.
"Cảm ơn quà đáp lễ của bạn gái."
Rồi anh lại mở tấm ảnh mới lưu của cô về máy lên, ấn cài đặt làm hình nền điện thoại, đôi mắt vẫn không ngừng chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, cứ như nhìn mãi cũng không thấy chán, vì đó là cô, và chỉ là cô nên mới thế.
Bỗng chuông cửa nhà anh vang lên, anh ra mở cửa, Trương Hoàng Nguyên đến, được mở cửa thì tự nhiên đi vào, mặt mày hình như có chút chán nản.
Diệp Chính Thần khuôn mặt đang phơi phới mùa xuân thì Trương Hoàng Nguyên lại hoàn toàn đối lập. Bình thường luôn là Diệp Chính Thần đến chỗ Trương Hoàng Nguyên những không ngờ hôm nay lại ngược lại.
Trương Hoàng Nguyên ngồi xuống ghế sofa, nhìn mặt mày rạng rỡ của Diệp Chính Thần thì khó hiểu hỏi.
"Mày có chuyện gì vui vậy?"
Diệp Chính Thần không ngại ngần trả lời ngay.
"Tao với Nguyệt ở bên nhau rồi."
".........."
Trương Hoàng Nguyên triệt để đứng hình tại chỗ...
Gì cơ? Sao tự nhiên lại ở bên nhau?
Trương Hoàng Nguyên lắp bắp hỏi lại.
"Ở bên nhau... ý là hẹn hò á hả?"
Diệp Chính Thần bình tĩnh mỉm cười gật đầu. Trương Hoàng Nguyên liếc thấy màn hình điện thoại của Diệp Chính Thần là ảnh của Mỹ Nguyệt thì mới xác định đây là tin chính xác 100%.
Không thể tin được Diệp Chính Thần lại có tốc độ tiến hành hiệu suất cao như vậy.
Trương Hoàng Nguyên hết ngạc nhiên về tin tức công bố của Diệp Chính Thần thì khuôn mặt lại trở về trạng thái chán nản.
"Um... tốt quá nhỉ... chẳng bù cho tao..."
Diệp Chính Thần mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, miệng thì vẫn nói.
"Không phải có Huyền Thanh sao?"
Mặt Trương Hoàng Nguyên vừa nghe tới từ Huyền Thanh thì bỗng nóng lên, chối bay.
"Huyền Thanh á? Sao có thể?.."
Lời anh nói ra mà chính anh còn không tin, chứ nói gì người khác. Anh không biết mình có nên đón nhận tình cảm và sự nhiệt tình của cô không. Giờ bản thân anh mới hiểu được cảm giác của Diệp Chính Thần lúc trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]