Sau một hồi cười nói, Diệp Chính Thần không tranh với cô nữa, chấp nhận thua cuộc. Anh mỉm cười nhắc cô nhớ.
"Ngày mai đừng quên dậy đúng giờ để lên máy bay đó."
Mỹ Nguyệt nghe nhắc nhở liền vỗ ngực bảo đảm.
"Em đương nhiên sẽ không trễ giờ đâu. Đi chơi thì em chưa từng ngủ quên đâu ạ."
Đi chơi thì không nhưng đi học thì có mấy lần thôi ý mà.
Ngày mai bốn người Mỹ Nguyệt, Diệp Chính Thần, Huyền Thanh và Trương Hoàng Nguyên cùng đến thành phố
K để du xuân, theo lời mời của Diệp Chính Thần từ trước. Vì ngày đi chơi này, Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh đã sớm xin phép ông nội và bố mẹ trước rồi. Tối nay chỉ cần về xin phép lại là có thể dọn đồ vào vali và sáng mai có thể đi chơi được rồi.
Diệp Chính Thần bật cười trước vẻ tự tin của cô, cũng đâu phải là anh không biết cái tính ham ngủ của cô, nhưng anh vẫn là không vạch trần nó. Tuy anh không nói gì nhưng ánh mắt lại luôn thể hiện sự dịu dàng và nuông chiều mà anh chỉ dành cho riêng cô.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Lâm, Mỹ Nguyệt muốn nhanh nhanh vào nhà để sắp đồ, cởi dây an toàn ra, chào
Diệp Chính Thần một câu, quay ngoắt đi muốn bước xuống xe.
Cái con mèo vô lương tâm này, lúc nãy thì dám trêu chọc anh, bây giờ thì không thèm ngoái đầu lại nhìn anh một cái đã muốn đi rồi. Đôi mắt anh sâu thêm mấy phần, bất ngờ nắm lấy cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3730964/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.