🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Huyền Thanh vừa thi xong ra ngoài đã thấy dáng vẻ lén lén lút lút, đang nghe trộm của Mỹ Nguyệt thì xông lên dọa cô. Mỹ Nguyệt giật mình, tim muốn văng ra ngoài luôn, quay qua oánh Huyền Thanh một cái, an ủi trái tim còn đang đập bình bịch. Rồi cô kể cho Huyền Thanh nghe chuyện mình vừa mới nghe được, thuận tiện kể luôn chuyện cô đi gặp Liên Kỳ hôm trước.

Trong tiệm trà sữa, cái đập bàn vang dội cái bụp.

"Đ** nó, tao biết ngay mà, tao phải cho nó một trận mới được..."

Huyền Thanh vừa nói vừa xắn tay áo, chân nhanh nhanh bước đi muốn tìm Liên Kỳ tính số, còn chưa đi được mấy bước thì bị Mỹ Nguyệt kéo lại, đưa cho cốc trà sữa để uống cho nguôi giận. Mỹ Nguyệt giải thích ý định của mình.

"Tao vốn là định để nó làm chuyện này càng to càng tốt, để đến lúc toàn trường đều biết, không phải chỉ sinh viên mà các thầy cô hoặc hiệu trưởng cũng biết càng tốt, đến lúc đó, tao mới ra đòn kết liễu, như vậy sẽ triệt để hơn."

Huyền Thanh gật gù, hiểu ra ý định của Mỹ Nguyệt, giơ ngón cái ủng hộ cô, cả hai cùng đưa cốc trà sữa lên cụng một cái, thể hiện tình chiến hữu, chúc kế hoạch thành công rực rỡ.

Thi xong, học kỳ này đã kết thúc, mọi người được nghỉ cuối kỳ, chuẩn bị cho năm học cuối cùng của thời sinh viên.

Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh thì bận rộn chuẩn bị váy áo cho ngày đi xem buổi hòa nhạc của Tô Vinh Quang, cũng là ngày được đi chơi với người họ thích. Cả hai đều chuẩn bị rất nhiều, thử rất nhiều quần áo, váy vóc.

Đáng nhẽ mọi việc đều thuận lợi nhưng điều duy nhất ngoài dự kiến đã xảy ra.

Huyền Thanh bất lực nhìn Tần Chính Minh đang ngồi ung dung trên ghế sofa ở phòng khách nhà mình, như không có chuyện gì xảy ra. Huyền Thanh khoanh tay trước ngực khó chịu.

"Sao anh lại có vé đi hoà nhạc ngày mai?"

Tần Chính Minh lười nhác xem tivi, không nhìn qua Huyền Thanh mà trả lời.

"Đương nhiên là anh Nam cho anh rồi. Làm sao? Mà hai đứa cũng kỳ cục thật đấy, cho Diệp Chính Thần với

Trương Hoàng Nguyên vé, còn anh mình thì không."

Người kỳ cục ở đây là anh đấy anh zai.

Huyền Thanh giơ tay đỡ trán mình, não bắt đầu lên máu.



"Anh, em nghĩ từ giờ anh nên đổi tên đi. Đổi thành Tần Kỳ Đà đi."

Tần Chính Minh không để ý, vẫn ngồi rung đùi xem tivi, khiến Huyền Thanh sôi máu, cô nhào vào ôm chặt cổ anh, khóa chặt cổ anh, nghiến chặt răng.

"Con kỳ đà như anh sao cứ nhất thiết phải chen vào chuyện tốt của em với Nguyệt thế hả? Kiếp trước anh là con kỳ đà hả? Em... hôm nay em siết chét anh, xem ngày mai anh có đi được nữa không."

Tần Chính Minh hiểu ra ý đồ của hai đứa em gái mình, cố gắng hất tay Huyền Thanh ra, miệng không ngừng phản bác.

"Ha, con bé này, em được lắm. Em dám đi chơi với trai, để ông anh này ở nhà một mình đúng không? Vậy thì ông anh này nhất định phải đi cho em biết nhá... Aaaaa..."

Sau đó là hàng loạt động tác đánh nhau không phù hợp với trẻ nhỏ. Tần Chính Minh không chịu trả vé nhưng cũng không chịu được sự hành hạ của Huyền Thanh, thấy Mỹ Nguyệt đứng yên một chỗ nhìn có vẻ sẽ ra tay tương trợ, anh giơ tay cầu cứu.

"Nguyệt, mau, mau qua cứu anh."

Mỹ Nguyệt cười mà như không cười.

"Kiếp sau anh nhớ đừng làm kỳ đà nữa nhé."

Nói rồi, Mỹ Nguyệt quay người bỏ đi, để Tần Chính Minh một mình chịu đựng cơn thịnh nộ của Huyền Thanh. Cô cũng bực bội chứ, tưởng có thể ở cạnh Diệp Chính Thần riêng tư một chút, giống như hẹn hò. Thì... giờ khác gì đi chơi nhóm đâu?

Quả nhiên kỳ đà là động vật đáng ghét...

Đến ngày đi xem hòa nhạc, Diệp Chính Thần và Trương Hoàng Nguyên mỗi người lái một xe đến trước giờ hẹn, chờ Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh. Cả hai đều chuẩn bị kỹ càng hơn ngày thường, vẻ đẹp trai không thua kém nghệ sĩ nam hàng đầu.

Một lúc sau, hai cô gái cuối cùng cũng bước ra.

Mỹ Nguyệt mặc trên mình chiếc váy liền màu trắng ngắn trên đầu gối một chút, ôm sát người, cổ ba phân, không có tay áo, khoác thêm bên ngoài chiếc khăn quây trắng, tóc được búi lệch qua một bên để thừa một ngọn tóc về đằng trước. Huyền Thanh cũng là chiếc váy tương tự nhưng dài đến quá bắp chân, tóc xõa dài ngang lưng.

Diệp Chính Thần và Trương Hoàn Nguyên cùng lúc ngơ người ngắm nhìn vẻ đẹp của người con gái mình thương, tiến lên đón lấy họ. Mỹ Nguyệt thấy Diệp Chính Thần mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng như thường ngày nhưng hôm nay hình như có chăm chút hơn, cà vạt được thắt gọn gàng, cài thêm khuy bạc, nhìn tinh tế và đẹp trai lạ thường.

Huyền Thanh đứng cạnh cũng ngây người vì vẻ đẹp của Trương Hoàng Nguyên. Anh cũng mặc một bộ vest màu xanh thẫm, còn đeo thêm gọng kính tròn, nhìn vừa tri thức vừa quyến rũ.



Hai cặp đôi còn đang đắm chìm vào vẻ đẹp của nhau thì Tần Chính Minh từ đằng sau tiến lên không chút do dự, cất tiếng phá tan bầu không khí.

"Đến giờ rồi, chúng ta mau đi thôi."

Diệp Chính Thần và Trương Hoàng Nguyên cùng lúc nhíu mày, đồng thanh hỏi.

"Sao mày lại ở đây?"

Tần Chính Minh ngây thơ trả lời.

"Tao cũng đi xem hòa nhạc chứ sao."

Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh bất lực day day trán, vẫn là không thể thoát nổi cái con kỳ đà này, bao không khí tình cảm vừa nãy giờ bay sạch không còn gì. Không hổ là kỳ đà, đúng là danh bất hư truyền. Bốn người khổ một người vui, cuộc đi chơi hôm nay còn có thể thay đối không?

Tần Chính Minh vui vẻ đi trước ngồi lên xe Trương Hoàng Nguyên, chờ đợi xuất phát. Huyền Thanh đã bực từ trước, giờ càng cáu hơn.

"Này, anh ngồi đấy làm gì? Xe anh đâu?"

Tần Chính Minh như có lý lắm, không biết điều nói.

"Xe anh để ở nhà rồi. Dù sao cũng cùng đi mà. Lên xe đi."

Không biết là anh cố tình hay vô ý nhưng hành động này không thể nào chấp nhận được. Huyền Thanh còn định tiến lại lôi anh xuống thì Trương Hoàng Nguyên khẽ giữ lại, nhẹ nhàng nói.

"Không sao, em ngồi đằng trước với anh đi."

Đống lửa trong Huyền Thanh bỗng dịu xuống nhanh chóng, gật gật đầu, liếc Tần Chính Minh một cái rồi tiến về xe với Trương Hoàng Nguyên.

Mỹ Nguyệt thoát được một kiếp bị kỳ đà bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm, quay qua đã thấy Diệp Chính Thần mở cửa xe ghế phụ lái cho mình. Cô bước tới, ngồi vào trong xe, trái tim nhỏ bỗng đập mạnh hơn, vành tai khẽ đỏ lên một chút. Chỉ là một động tác nhỏ cũng khiến cô bỗng chốc ngại ngùng như vậy...

Mọi người cùng tiến đến buổi hòa nhạc được mong chờ mấy ngày qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.