Mỹ Nguyệt bị câu hỏi này của Diệp Chính Thần làm cho sững lại. Cô có đang ghen không? Đây là đang ghen sao?
Cô chỉ yên lặng không nói gì, mắt hai người nhìn sâu vào đối phương. Mỹ Nguyệt bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, tim đập dần nhanh hơn, vội quay mặt đi chỗ khác.
"Không... em không có."
Đầu đã quay sang một bên nhưng vành tai đang đỏ lên kia của Mỹ Nguyệt vẫn không thể che đậy được sự bối rối của cô. Đối với Mỹ Nguyệt mà nói sức quyến rũ của Diệp Chính Thần thật sự quá lớn, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến cô bối rối đến mức này, qua nhiều năm thế rồi, gặp lại vẫn giống như lần đầu tiên cô gặp anh, vẫn giống như cô gái nhỏ nhìn thấy người mình thích liền ngại ngùng.
Diệp Chính Thần thấy cô bé này lúng túng thì trong lòng vui vẻ nhưng không biểu lộ ra ngoài, sợ cô lại chạy mất, anh đứng dậy, xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng nói.
"Không trêu em nữa, ăn tiếp đi rồi anh đưa em về."
Không biết có phải vì câu nói khẳng định của Diệp Chính Thần về vợ sắp cưới không, Mỹ Nguyệt bây giờ ăn rất thoải mái, tâm trạng cũng rất vui vẻ, vừa ăn đôi chân nhỏ không ngừng đung đưa vì ghế bàn ăn khá cao, một người ngồi ăn còn một người ngồi nhìn, khung cảnh giống như một đôi mới cưới thực sự.
Ăn bữa sáng xong, Diệp Chính Thần đưa Mỹ Nguyệt trở về nhà họ Lâm. Xe đã dừng trước cửa nhà nhưng Mỹ Nguyệt còn chưa dám xuống xe, sợ vào nhà sẽ bị mắng một trận. Từ khi được nhà họ Lâm nhận nuôi, Mỹ Nguyệt luôn sống cẩn thận, tuy biết rằng mọi người trong nhà rất tốt nhưng cũng không dám tự ý làm trái điều gì, sợ mọi người thất vọng, sợ mọi người bị người khác soi mói.
Lần này, Mỹ Nguyệt lại tự ý rời đi không nói tiếng nào, lại còn đi qua đêm không thông báo trước cho người lớn,
ông nội có lẽ sẽ tức giận lắm.
Mỹ Nguyệt còn đang lo lắng suy tư, vo tròn mấy ngón tay lại với nhau, mắt nhìn vào trong nhà mà chưa dám bước
vào. Diệp Chính Thần ngồi cạnh nhìn thấy thì nắm lấy đôi tay đang tự hành hạ nhau kia, bình tĩnh nói.
"Yên tâm, không sao đâu."
Không hiểu sao, Mỹ Nguyệt dần thả lỏng bàn tay, bt đi chút căng thẳng kia, chỉ một hành động, một câu nói thôi
cũng khiến cô cảm thấy có thêm dũng khí để đối mặt. Mỹ Nguyệt gật đầu, ngập ngừng nói.
"Hôm qua... cảm ơn anh."
Diệp Chính Thần lại cảm thấy cô như vậy quá khách sáo, đối xử với anh giống như một người xa lạ giúp đỡ cô vậy.
Anh thở dài, có chút tức giận nhưng nhìn cô thì chả còn tia tức giận nào, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi cô bé này nghĩ thông, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, cười nhẹ.
"Không có gì."
Mỹ Nguyệt muốn quay người, xuống xe nhưng bàn tay vẫn bị Diệp Chính Thần nắm chặt không chịu buông,
không biết làm thế nào, bỗng nhìn thấy đôi mắt của anh vẫn luôn đặt trên người cô, rất nhiều cảm xúc khiến cho
đôi mắt ấy có sức hút đặc biệt, không thể rời khỏi.
Diệp Chính Thần lại gần hơn với Mỹ Nguyệt, để khoảng cách của hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận hơi thở
của đối phương.
"Nguyệt, câu trả lời... em vẫn chưa nghĩ ra sao?"
Mỹ Nguyệt bị Diệp Chính Thần lại gần đến mức não ngừng hoạt động vì tim đập quá nhanh, mặt đỏ bừng, mắt
không biết nhìn đi đâu, vội vàng nhắm chặt lại, cái đầu nhỏ thì ra sức lắc mạnh, bàn tay nắm chặt lại vì căng
thẳng. Anh an ủi thì an ủi, ai lại tự nhiên hỏi chuyện này chứ.
Chú mèo nhỏ bị Diệp Chính Thần doạ cho co rúm người lại, chỉ lại thêm chút nữa thôi là sẽ chạy đi mất. Diệp
Chính Thần thấy dáng vẻ bị chọc đến co người lại của Mỹ Nguyệt vừa đáng yêu vừa buồn cười. Mỹ Nguyệt không
hiểu sao nhắm chặt mắt như đợi chờ điều gì, không dám phản kháng, ngồi im re. Diệp Chính Thần một bên thì cố
gắng nhịn cười đến mức run cả người. Cô mở mắt ra thấy anh đang cười thì bực bội kèm ngại ngùng, rút tay lại
không cho anh nắm nữa.
Diệp Chính Thần cười nhẹ, búng nhẹ lên trán Mỹ Nguyệt, trêu chọc cô.
"Em nhắm mắt làm gì? Nghĩ anh muốn hôn em hả?"
Mỹ Nguyệt hất tay của anh đang ở trên đầu mình ra, cau mày liếc anh một cái.
"Anh chọc em?
Diệp Chính Thần cười to hơn, tay vò vò cái đầu nhỏ đang khó chịu muốn vùng vẫy ra khỏi tay anh nhưng không được, Mỹ Nguyệt thì bực bội, đẩy đẩy cánh tay kia mà lực đẩy của cô đối với Diệp Chính Thần đúng là không khác gì con mèo nhỏ đang chơi đùa với anh.
Anh lái xe ngồi đằng trước lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc của anh ta cười vui vẻ như thế. Đây là sự thật sao? Đúng là chuyện hiếm gặp trên đời với xác xuất nhỏ đến mức khó tin, nay cuối cùng lại để anh ta chứng kiến được.
Mỹ Nguyệt không làm gì được Diệp Chính Thần, đánh không đánh được, mắng cũng không nỡ mắng, chỉ biết ngồi im để Diệp Chính Thần vò đầu, rồi lại mặc anh vuốt lại tóc cho cô. Diệp Chính Thần nhẹ nhàng vừa vuốt lại tóc cho Mỹ Nguyệt vừa nói.
"Không lo lắng nữa rồi chứ?"
Thì ra, Diệp Chính Thần cố tình làm vậy để Mỹ Nguyệt không còn thấy lo lắng nữa. Người đàn ông này có phải càng ngày càng biết cách thả thính không? Trêu chọc cô thành thạo như này...
Mỹ Nguyệt gật đầu.
"Um... cảm ơn anh."
Diệp Chính Thần chỉnh xong tóc cho Mỹ Nguyệt thì nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, cẩn thận nâng niu như báu vật, bàn tay ấm áp ấy như đang an ủi và cổ vũ Mỹ Nguyệt.
"Không cần cảm ơn. Vào nhà đi. Còn nữa... anh chờ câu trả lời của em."
Một bên má của Mỹ Nguyệt được bàn tay ấy chạm vào, từ từ nóng lên, vì nhiều nguyên nhân, vì đó là Diệp Chính Thần. Mỹ Nguyệt xuống xe, đóng cửa lại đi được hai bước đã đứng lại, quay lại bên cửa sổ xe, hơi cúi người xuống để nhìn Diệp Chính Thần, nói.
"Câu trả lời... sinh nhật anh em sẽ trả lời anh. Đi về cẩn thận nhé."
Nói xong, Mỹ Nguyệt liền chạy vội đi, không quay lại nhìn Diệp Chính Thần. Anh còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô vừa nói xong khiến anh không kịp phòng bị, lập tức tim lỡ mất một nhịp. Con mèo nhỏ này đây là đang muốn làm gì...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]