Mỹ Nguyệt cầm cốc rượu vang, đứng lên, đi đến chỗ Liên Kỳ, ánh mắt nhìn thẳng vào Liên Kỳ, không chút gợn sóng, giống như đang nhìn một người thiểu năng đang cố gắng biến mình thành người hiểu chuyện. Liên Kỳ chạm phải ánh mắt ấy, hơi run run người, miệng vẫn cố ý mỉa mai.
“Sao hả? Tôi nói sai à? Hay là lại định gọi cái người tên…”
Còn chưa nói hết câu, ly rượu trong tay của Mỹ Nguyệt đã dội thẳng từ trên đầu xuống mặt, xuống quần áo của Liên Kỳ. Mỹ Nguyệt cất giọng lạnh lùng nói.
“Tôi không bao giờ nói mỉa mai người khác như cô vì nó chứng tỏ cô là người luôn đố kỵ với người khác, không chứng tỏ được chút giá trị nào của bản thân. Tôi sẽ trực tiếp khiến cô không có khả năng mở miệng ra để ghen tị với tôi.”
Mỹ Nguyệt nhoẻn miệng cười khinh bỉ, nhìn khuôn mặt đầy rượu của Liên Kỳ.
“Giống như cô bây giờ vậy.”
Nói xong Mỹ Nguyệt quay người định rời đi thì nhớ ra, nghiêng mặt sắc lạnh nói.
“Còn nữa, tên của anh ấy, cô tốt nhất đừng có mở miệng thốt lên. Nếu dám, tôi sẽ để cô biết 2 chữ hối hận là như thế nào.”
Mỹ Nguyệt vừa nói vừa dùng ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của mình khiến Liên Kỳ đơ người, vẫn chưa thể hoàn lại tinh thần. Mỹ Nguyệt bước về chỗ ngồi, thấy Huyền Thanh đã đứng lên cầm túi xách cho mình đợi sẵn để đi về. Huyền Thanh cười châm biếm lại.
“Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3721868/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.