Bảo Anh bé nhỏ là bạn gái của tôi.Em có đôi mắt sâu và hay nheo lại mỗi khi cười. Môi mỏng hay hờn và làn datrắng tinh, thanh khiết như làn nước mùa thu. Đôi khi tôi cảm tưởng như có thểchạm xuyên qua làn da mỏng manh ấy vậy. Tôi quen em hồi đầu năm lớp 12. Khi mớichuyển về lớp tôi, Bảo Anh không hay nói cười như thế. Em lặng lẽ và khuôn mặtlúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn u uất. Có lúc em cười, cũng chỉ là một nụcười gượng gạo. Lần đầu tiên nhìn em, trong đầu tôi bỗng có ý nghĩ: "Tôiphải che chở cho em". Không phải cậu lớp trưởng đẹp trai, đa tài, hóm hỉnhlà tôi quá kén chọn đến mức 18 tuổi đầu chưa một mảnh tình vắt vai. Mà vì tôirất dị ứng với phần đông con gái hiện nay. Họ có cá tính quá mạnh mẽ, đôi khitrở nên lố bịch. Tôi thích con gái dịu dàng, như con gái Hà Nội xưa ấy. Và khigặp em, tôi biết em chính là định mệnh.
Thật may, tôi cũng là mẫu con traimà Bảo Anh hằng mong ước. Tôi ra sức biến mình trở nên thật hoàn hảo, cố gắnggiúp đỡ Bảo Anh trong học tập cũng như hòa nhập với bạn bè trong lớp. Em có vẻbiết ơn tôi lắm. Ánh mắt em nhìn tôi: yêu thương, ngưỡng mộ…Và khi tôi thìthầm: "Bảo Anh… làm bạn gái Trung nhé?", em đỏ mặt, bẽn lẽn cười, gậtđầu khe khẽ.
Sau hơn 1 tháng yêu nhau, tôi biếtrất nhiều điều thú vị về Bảo Anh. Càng ngày, tôi càng nhận thấy, thực ra BảoAnh không hề trầm lặng như vẻ bề ngoài của em. Cũng hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-nghien-em-roi/2990824/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.