Edit: Andrew Pastel
Lục Triệu lái chiếc xe bay mượn của Bạch Lịch đến, xe còn chưa dừng hẳn, anh đã nhìn thấy Hoắc Tồn ngồi xổm dưới bóng râm của tòa nhà bệnh viện đang nói chuyện với ai trên thiết bị cá nhân.
Gần đây không có trận đánh lớn, bệnh viện quân y cũng không có mấy người, vừa đến giờ nghỉ trưa, lái xe cả đường cũng không thấy bao nhiêu người. Lục Triệu lái xe dừng ở trước mặt Hoắc Tồn, vươn cửa kính xe vỗ vỗ lên thùng xe hai cái.
Không biết Hoắc Tồn đang nói chuyện với ai, cười tươi như hoa, thấy răng không thấy mắt. Nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lục Triệu cậu ta suýt rớt cả thiết bị đầu cuối cá nhân trong tay xuống đất, như có tật giật mình cà lăm nói: "Thiếu tướng Lục Lục --"
Lục Triệu nhớ đến cái tên lặp lại của Bạch Lịch, sâu sắc nhận ra mấy cái tên lặp lại thực sự phụ thuộc vào việc ai nói nó. Khuôn mặt của Bạch Lịch sinh ra là để yểm trợ cho hắn nói bất cứ điều gì bá láp, còn Hoắc Tồn nói nghe chỉ thấy kỳ lạ đáng sợ. Lục Triệu liếc cậu ta một cái: "Nói tiếng người, đừng giả vờ đáng yêu."
"Thiếu tướng Lục Triệu," Hoắc Tồn nói xong nửa phần sau, oan ức phân bua, "Em không có giả vờ đáng yêu."
Nói với người trong thiết bị đầu cuối xong, cậu ta nhanh chóng tắt máy đứng dậy, đi tới xe nhìn tới nhìn lui mấy vòng: "Ú tà tà, Thiếu tướng, ngài rốt cuộc biết hưởng thụ cuộc sống rồi. Chiếc xe này cũng bộn tiền đó, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-alpha-than-tan-chi-kien-nay/1209733/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.