Nước mắt hòa lẫn cùng nước mưa thấm xuống ngôi mộ a đang nằm.
_Tôi: A có lạnh ko Vũ....
Phương đi lại dùng tay mình đỡ lấy tôi và quát lên.
_Phương: Nó chết rồi... Em đừng hạnh hạ mình nữa.... Nếu em cứ thế này nó sẽ ko ra đi thanh thản, em càng vương vấn nó sẽ càng khổ.
Tôi quay mặt nhìn vào Phương, những lời a ấy nói rất đúng. Tôi biết chứ chỉ là bản thân chưa thể chấp nhận được sự thật này mà thôi.
_Phương: Về đi... Khi khác a lại đưa em ra thăm nó...
Tôi đi lại trước tấm bia mộ của Vũ, dùng bàn tay mình chạm vào tấm hình của a.
_Tôi: Em về nhé... Khi khác lại ra thăm a...
Vũ vẫn ngồi im ở đó vẫn với nụ cười nở trên đôi môi ấy. Phương đi lại dìu lấy tôi, chân đi mà lòng chẳng nở, đầu mãi ngoái nhìn cho đến khi ngồi vào xe.
****
Chú Vĩ ngồi trên chiếc ghế của người đứng đầu tổ chức, bên dưới bố con ông Hưng đang bị chói 2 tay vào sợi dây treo lên cao.
Quỳnh: Xin chú tha cho bố con cháu...
Cả cơ thể bầm dập, máu đang rỉ ra Quỳnh cố gắng dùng chút hơi thở yếu ớt của mình cầu xin chú Vĩ.
_Chú Vĩ: Tiếp tục tra tấn đến khi nào chết thì thôi.
Những tiếng roi vút vào da thịt, tiếng la hét van xin cả những giọt máu loang lỗ khắp tầng hầm....
Ông Hưng ko còn nói được nhiều, mấy ngày qua liên tục bị tra tấn khiến cho ông ko còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-xe-do/1873538/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.