Mọi thứ đều cần có trước có sau, người có ân nhất định phải đáp kẻ bất nhân thì ta phải trả. Dù gì Phương cũng là người giúp tôi khi tôi khó khăn, a ta lại cưu mang mà ko hề suy nghĩ vậy nên khi thấy Phương say như thế này tôi cũng ko thể bỏ mặt a ta được.
Đi xuống bếp mở tủ lạnh lấy chanh rồi bắt tay vào làm cho a ta ly chanh nóng để mau giải rượu. Tay cầm ly nước chanh lên phòng thì thấy Phương đã nằm xuống đất. Đàn ông say rượu hay thật, giường ko nằm mà cứ lăn xuống sàn.
Đặt ly nước chanh lên bàn đi lại đỡ Phương lại lên giường, khó khăn lắm tôi mới kéo được a ta lên giường, ngồi xuống chiếc ghế để thở 1 tí thì nghe tiếng.
_"ọe...ọe.." đưa mắt nhìn sang thì tôi như muốn nôn theo a ta. Phương đang nôn khắp phòng, cái mùi thật kinh khủng.
Đi lại lấy tay mình vỗ nhẹ lên lưng Phương.
_Tôi: A có sao ko... Uống gì mà lắm vậy...
_Phương: Tôi ko say... Tôi ko say...
_Tôi: Vâng... A ko say... A chỉ mới nôn ra nhà thôi.
Đi vào tolec lấy khăn lau mặt của a ta vắt qua nước đem ra lau mặt mũi cho Phương. Sau đó đỡ a ta ngồi dậy uống nước chanh.
_Tôi: A uống nước chanh cho mau giải rượu.
Phương người mềm như cọng bún nhưng vẫn cố uống hết ly nước chanh rồi lăn ra ngủ. Phòng ngủ của a ta kín nên khi Phương nôn căn phòng bị ám mùi rất nhiều.
Dù biết là đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-xe-do/1873533/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.