Lòng ngực trái Đường Di bỗng nhói lên, cô chỉ cần suy nghĩ đến cha mẹ ruột liền bi thương đã kích đến đau thương.
Có những chuyện tốt nhất càng không nên nhớ lại càng tốt, lúc này chính bản thân Đường Di hiểu rất rõ câu nói này.
Hmm... phải làm sao đây?, bản thân cô vốn dĩ chưa từng có lỗi. Nhưng dường như đối với cha mẹ ruột cô, chỉ cần có liên quan đến cô thì họ đều thấy phiền phức và ghét bỏ.
Sống cho người khác thì bản thân lại thảm hại đến mức sức cùng lực kiệt, bất lực nhưng chẳng có một chút cơ hội để ngoi lên mà vùng vẫy phản kháng.
Thế giới này là vậy, không bao giờ có hai chữ "công bằng", bất kỳ ai cũng vậy.
Đường Di hay nghĩ nhiều, hay suy nghĩ tiêu cực, rất nhạy cảm và rất khó tiếp nhận đều tốt lành hạnh phúc đến với bản thân cô.
Là do ám ảnh tâm lý, hay vết thương của cô nó ngày một sâu hơn?
Đường Di thất thần mà nhìn vào khoảng không vô định. Mọi người trong nhà hiện tại ai cũng đều biết Đường Di rất hay suy nghĩ. họ cũng bất lực lắm chứ, vì không biết phải giúp cô từ điểm nào đây.
___________
Nằm trên chiếc giường size lớn, Đường Di hiện tại ngủ rất sâu, cô lại mơ thấy ác mộng.
- Đừng..đừng... đừng mà, đừng đối xử với con như vậy.
- Đừng... hức... đừng mà.. hức...
Đường Di vừa nói vừa khóc mà cơ thể nhỏ không ngừng run lên dữ dội. khuôn mặt cô đầm đìa mồ hôi hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-thuong-an/3573054/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.