Trong phòng bệnh lúc này cũng chỉ còn mỗi một mình Đường Di, cô không nằm nghĩ mà bước chân xuống giường đi về phía cửa sổ.
Âu Tư Đình đi mua đồ về, anh đi vào liếc nhìn chiếc giường lúc này đã không còn Đường Di đâu, anh đảo mắt liền thấy Đường Di đang đứng bên bệ cửa sổ.
Anh đặt túi đồ vừa mua lên bàn rồi di chuyển về phía Đường Di đang đứng.
- Đường Di, cô sao vậy?
Đường Di không một động tĩnh, cứ đứng im lặng.
Anh không dám chạm vào người Đường Di như mấy lần trước nữa, vì mỗi lần anh chạm vào cô đều hoảng. Nên anh đang phải cố gắng gọi tên cô.
- Đường Di?
Lúc này Đường Di mới từ từ quay mặt lại khi nghe được có người đang gọi tên mình.
Âu Tư Đình nhìn thẳng vào mặt cô, nét mặt cô còn đang man mác buồn, đôi mắt lệ to tròn của Đường Di đang thể hiện một sự tủi thân có mấy ai biết được.
- Cô sao vậy?, bên ngoài trời đang lạnh đứng ở đó không tốt đâu.
Sau câu nói của Âu Tư Đình, Đường Di không nói năng gì và cũng không có ý định sẽ trả lời cho câu hỏi của anh.
Đường Di đặt mông xuống giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho bản thân đàng hoàng rồi trực tiếp nằm xuống, bỏ lơ Âu Tư Đình đang ngơ ngác trước những hành động của cô anh còn chưa thể loát kịp.
Hiện tại cô rất không muốn nói chuyện, trong lòng cô bây giờ đang nặng trĩu, cảm giác bi thương đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-thuong-an/3573050/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.