Tôi tưởng rằng tình yêu có sự cân bằng, tôi cho nhiều, đối phương cũng sẽ đáp lại nhiều.
Tôi đã háo hức chuẩn bị những món quà đó.
Nhưng đã một tuần trôi qua, con của Hứa Nguyện cũng đã xuất viện.
Những món quà ấy vẫn chưa được mở ra.
Nói không thất vọng là dối lòng, tôi không ngừng tìm lý do để an ủi bản thân. Có thể là anh quá bận.
Có thể là anh đã quên, có thể là anh không quan tâm đến những thứ mang tính lễ nghi này.
Anh...
Tâm trạng của tôi không qua được mắt Hứa Nguyện. Khi cô ấy lại một lần nữa đưa con đến nhà nhờ tôi chăm sóc, tôi đã hỏi cô ấy một cách kín đáo:
“Có phải anh trai em không thực sự thích chị không?”
Cô ấy cười phá lên và nói: “Ngốc quá Vi Vi, nếu anh ấy không thích chị thì tại sao lại cưới chị chứ? Có ai ép được anh ấy không?”
Tôi im lặng.
Nhưng...
“Không có gì phải nhưng cả, anh ấy chỉ là không giỏi biểu đạt thôi. Chị biết mà Vi Vi, gia đình chúng em từng trải qua biến cố lớn, bố mẹ đều đã mất. Vì vậy, anh ấy khép mình, Vi Vi à, anh trai em thực sự đáng thương lắm, chị hãy chăm sóc anh ấy nhiều hơn được không?”
Cô ấy nói rất nhiều, đến mức tôi cảm thấy có lẽ vấn đề không phải là ở Hứa Thanh Yến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-seo-khong-lanh/3650592/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.