Chương trước
Chương sau
Edit: OhHarry
***
【 Con nghịch ngợm như vậy, nhất định sẽ là đứa trẻ khỏe mạnh, hoạt bát cho mà xem. 】
Nghe tôi nói xong, Tiêu Vũ bỗng dưng trở nên rất quan tâm với môi trường lớn lên của Tống Bách Lao, chú liên tục hỏi tôi về hắn trong suốt quãng đường trở về.
“Quan hệ của cậu ta cùng bố không tốt sao?”
“Cậu ta hay bị đánh roi lắm ư?”
“Cậu ta lớn thế rồi mà vẫn bị bố đánh à?”
Hỏi nhiều thế này rất kỳ lạ, dù sao chú và Tống Bách Lao cũng chưa từng gặp mặt, đáng lẽ chú không nên tò mò như vậy.
Chắc Tiêu Vũ đã nhận ra sự nghi ngờ của tôi nên mới ngượng ngùng giải thích: “Tự dưng chú nghĩ đến con trai mình.” Giọng chú trầm xuống, “Chú để thằng bé lại cho bố nó, là bởi hy vọng thằng bé có thể nhận được sự giáo dục tốt nhất, không phải chạy theo chú lang thang khắp nơi. Nếu thằng bé không được sống vui vẻ, chú……”
Chú không nói tiếp, nhưng vẻ mặt đau buồn đã nói lên tất cả.
Hóa ra chú đang đồng cảm với lời tôi kể.
“Chú không liên lạc với con ạ?” Tôi hỏi.
“Sau khi ly hôn với chồng, gia đình ông ấy cảnh cáo chú không được gần gũi với bố con họ, nói rằng chừng nào chú còn giữ quan hệ với họ thì họ sẽ chẳng thể bắt đầu cuộc sống mới được, điều này không có lợi cho ai cả. Bởi vậy chú quyết định chuyển nhà, thay đổi số điện thoại và dành hết tâm trí cho công việc.” Chú thở dài nói: “Vốn dĩ chú định mấy năm nữa sẽ quay về, nhưng không ngờ lại sẩy chân ngã xuống núi, bị thương nặng rồi phải nằm trên giường suốt hơn một năm. Đến khi lành hẳn thì chân cũng què. Chú không muốn để con trông thấy mình trong tình trạng thế này nên viết vài bức thư gửi về, nhưng không được hồi âm.”
Tôi nhớ đến những bức thư Tống Bách Lao viết cho mẹ hắn, nói: “Có khi nào trong quá trình chuyển phát xảy ra vấn đề nên thư mới không được giao cho anh ta không ạ?”
Tiêu Vũ lắc đầu: “Có lẽ thằng bé trách chú vì đã bỏ rơi hai bố con họ nên không muốn nhận lại chú nữa.”
Mối quan hệ giữa Tống Bách Lao và Lạc Thanh Hòa rất căng thẳng, hắn hiếm khi kể về bố mẹ mình, lần duy nhất nhắc đến mẹ là khi chơi xích đu với Tống Mặc.
Nếu là hắn, hắn có trách Tống Tiêu vì đã bỏ hắn lại không? Sau ngần ấy năm, liệu hắn có nguôi ngoai?
Tôi cũng từng tò mò về người bố mà tôi chưa từng được gặp, thường xuyên quấn lấy Ninh Thi hỏi danh tính ông ta.
Thoạt đầu, Ninh Thi chỉ nóng nảy trả lời “không biết”, đến khi bị tôi hỏi đến phát bực, bà đập bàn, quát tôi tự mà đi tìm bố, đừng có lảng vảng trước mắt bà.
Tôi không dám hỏi thêm nữa, chỉ biết co rúm lại dựa vào góc tường, buồn bã khóc lóc.
Ninh Thi trừng mắt nhìn tôi, lát sau thấy tôi vẫn ngồi thu lu một đống bà mới ném hộp khăn giấy qua.
“Khóc cái gì mà khóc? Lau sạch nước mắt nhanh.” Bà cau mày, “Bố mày không khác gì con chó đực chỉ có nhiệm vụ gieo giống cả, thằng cha ấy không phải có mỗi mày là con đâu, ở ngoài còn nuôi một đống đàn bà giống mẹ kia kìa. Nếu mày là Alpha thì tình hình của chúng ta bây giờ có thể đã khác rồi, nhưng mà mày chỉ là Beta thôi, sau khi ném cho mẹ một khoản tiền, mày đã không còn quan hệ nào với gã nữa. Bây giờ mày có tìm được gã, gã cũng không bao giờ thừa nhận mày là con.”
Tôi nức nở đè giấy ăn lên mắt, lắp bắp: “Nhưng…… Nhưng con chỉ muốn nhìn ông ấy từ xa, ông ấy không thừa nhận con cũng không sao, chỉ cần cho con biết dáng hình ông ấy thế nào là được rồi. Vậy, vậy cũng không được ạ?”
Lúc đó tôi còn chưa đầy mười tuổi, tôi chẳng hiểu bà nghĩ sao mà có thể nói thẳng trước mặt một đứa trẻ mười tuổi rằng “Bố của mày chỉ là một con chó đực” nữa.
“Nếu biết thì mày sẽ sinh ra kỳ vọng và khao khát, sau đó bắt đầu oán hận, ghen ghét và cảm thấy không cam tâm.” Bà nói tiếp, “Tốt nhất là mày không nên quan tâm mấy chuyện vô bổ thế làm gì.”
Ninh Thi không phải một người mẹ đủ tư cách, nhưng không phải lúc nào bà cũng có ác tâm, luôn nghĩ cách lợi dụng tôi. Đôi khi bà cũng sẽ làm những việc mà bản thân nghĩ là tốt cho tôi như một “người mẹ” thật sự, chẳng hạn như cho tôi học ở Thượng Thiện, hay luôn kín tiếng về bố tôi suốt hơn hai chục năm mà không nhắc đến một chữ.
Trước đây tôi không hiểu hành động của bà, cảm thấy bà đã tước đi quyền được biết của tôi, là một đứa trẻ, tôi có quyền biết bố mình là ai, ngay cả khi bản thân là một thằng con hoang đi chăng nữa.
Nhưng bây giờ, tôi không chắc.
Sự kém cỏi của mẹ khiến tôi không thôi mong ngóng “người bố” chưa từng xuất hiện trong đời mình. Bảo rằng chỉ nhìn từ xa, không thừa nhận cũng không sao, nhưng sâu thẳm trong thân tâm vẫn luôn vang lên những tiếng thì thầm “Nhỡ bố nhận mình thì sao” hoặc “Nhỡ ông ấy là một người bố tốt thì sao.”
Đúng như Ninh Thi nói, nếu kỳ vọng này không được đáp lại, thậm chí nó còn có thể đả kích tôi một cách nặng nề, nó hoàn toàn không có lợi cho một đứa bé như tôi. Có lẽ sẽ không tồi tệ lắm nếu bản thân luôn giữ kín sự mong đợi và giấc mợ đẹp về đối phương mãi mãi trong lòng.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Ngủ đến nửa đêm, tôi dần cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên, mồi hôi túa nhễ nhại, xương nhức không chịu nổi. Tôi mở mắt ra một cách khó khăn, nhìn chằm chằm vào bóng tối mãi lúc lâu mới nhận ra mình có thể đã bị sốt.
Thử nuốt nước bọt, cổ họng đau nhói cả lên. Tôi ngồi dậy, định vào bếp rót cho mình cốc nước.
Đồng hồ trên đầu giường chỉ ba giờ năm mươi phút sáng, còn mấy tiếng nữa mới bình minh.
Tôi bám vào tường bước ra tới cửa, chuẩn bị bật công tắc đèn thì chuông cửa chợt vang lên.
Cảnh tượng kỳ quái này khiến tôi đứng chôn chân tại chỗ, thất thần nhìn ra cửa.
Tôi làm phép loại trừ đơn giản, ở Mang Thủy tôi chỉ mới quen Tiêu Vũ, nếu người bên ngoài không phải Tiêu Vũ thì bất kể người bấm chuông lúc nửa đêm là ai cũng nhất định không phải chuyện tốt.
Thầm nghĩ vậy trong lòng, tôi thấp thỏm nhòm ra ngoài qua mắt mèo trên cửa, và trông thấy Tống Bách Lao đang đứng dưới ánh đèn cảm biến ở hành lang.
Tâm trạng hắn có vẻ không tốt lắm……
Như có linh cảm, hắn nhìn thẳng vào mắt tôi qua mắt mèo, đồng thời giơ tay nhấn chuông cửa.
Tôi giật mình lùi lại một bước, vô tình va vào tủ giày kê bên cạnh, thùng carton đặt trên tủ rơi xuống tạo thành tiếng động mạnh.
Chắc hắn đã nghe thấy tiếng nên không nhấn chuông nữa mà chuyển sang gõ cửa.
“Ninh Úc, mở cửa!”
Chỉ mới một tuần, hắn đã lùng thấy tôi.
Tim tôi đập dữ dội vì căng thẳng và hoảng sợ, điều này khiến tôi vốn đang lên cơn sốt khó suy nghĩ hơn.
Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra khi mở cửa, cũng không biết hắn sẽ làm gì nếu tôi không mở cửa. Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, tiếng đập cửa bên ngoài ngày càng to hơn, hắn không biết mình đang quấy rầy mọi người xung quanh sao.
Nếu hắn còn tiếp tục phá rối thế này, cả tòa nhà sẽ bị hắn đánh thức mất.
“Ninh Úc, tôi sẽ không làm gì em, em mở cửa ra ngoài nói chuyện được không?” Thấy tôi vẫn im hơi, hắn dừng lại, thậm chí trong lời nói còn mang giọng điệu thương lượng.
Tôi cứ tưởng hắn sẽ tức điên lên rồi đá tung cửa xông vào, tư thái điềm tĩnh, bình thản lúc này của hắn khiến tôi cảm thấy lạ lẫm. Hắn canh ngoài cửa mãi như thế, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài mở cửa.
Mặc dù hắn là Alpha còn tôi là Beta, tôi có thể sẽ ăn thiệt trong cuộc chiến thể lực, nhưng chắc hắn không bạo lực đến mức tẩn tôi tại chỗ vì tự ký vào đơn thỏa thuận ly hôn của Lạc Thanh Hòa đâu nhỉ?
Tôi nắm chốt, hít một hơi thật sâu rồi vặn khóa.
Cửa nhà từ từ mở ra, Tống Bách Lao xuất hiện hoàn chỉnh trước mặt tôi. Hình ảnh thông qua mắt mèo trông không rõ lắm, giờ nhìn lại, tôi mới phát hiện bọng mắt của hắn đã thâm quầng cả lên, nước da xanh xao, đầu tóc rối bù, tinh thần uể oải như thể đã thức trắng nhiều đêm. Ngay cả chiếc áo sơ mi hắn đang mặc cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn không nên có.
“Ninh Úc……”
Hắn gọi tên tôi, khi tôi quan sát hắn, hắn cũng đang nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm và phức tạp.
Đột nhiên, hắn bước tới ôm chầm lấy tôi, ghì chặt tôi vào lòng. Xương cốt đau nhức bị hắn ghìm cứng trong chốc lát như muốn vỡ nát, tôi không cầm được tiếng xuýt xoa rên rỉ vì đau đớn. Nhưng khi ngửi thấy hương hoa trên cơ thể người kia, trái tim vốn giật mạnh như cường giáp lại dịu xuống một cách kỳ diệu.
Hắn đã thả nhẹ lực tay nhưng vẫn ôm chặt tôi như trước, đôi môi mỏng kề sát bên tai tôi: “Tôi tìm em ròng rã tám ngày, em có biết tôi phải trải qua tám ngày này như thế nào không?”
Có lẽ tôi sốt cao quá nên đầu óc hồ đồ rồi, nếu không thì sao có thể cảm nhận được ý oán trách và nũng nịu trong thanh âm của hắn được.
“Buông, buông tôi ra, anh không muốn nói chuyện à? Vào nhà đã……”  Tôi vươn tay muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ ngực của hắn cứng như đá, làm tôi không sao đẩy nổi.
Hắn không quan tâm đến lời tôi nói, ngón tay xoa nhẹ gò má tôi, vẻ mặt bỗng nghiêm lại: “Sao mặt em nóng thế?”
Sau đó hắn ấn gáy tôi, bắt tôi ngẩng đầu lên để chạm vào trán hắn.
Một lúc sau, hắn buông tôi ra, nhíu mày nói: “Sốt cao lắm, em không cảm thấy gì à?”
Tôi cảm thấy……
Tôi lại đẩy hắn ra, vì lần này không phòng bị nên Tống Bách Lao bị tôi đẩy đi.
“Anh có chuyện gì thì nói luôn đi, đừng…… đừng vung tay vung chân.” Thoáng dừng chốc lát, tôi nói thêm, “Tôi sẽ tự lo cho bản thân, anh không cần bận tâm.”
Đèn cảm biến trong hành lang mờ đi, bao phủ hoàn toàn chúng tôi trong bóng tối.
Bầu trời đen kịt, tôi chỉ có thể trông thấy đường nét cơ thể mờ ảo của Tống Bách Lao. Hắn ghim chặt chân tại chỗ, lặng thinh không đáp lời.
Khi tôi băn khoăn không biết Tống Bách Lao đang cố kìm nén cơn lửa giận hay đang nghĩ cách đối phó với tôi thì bỗng dưng hắn lên tiếng.
“Tôi sẽ không động vào em, em tới bệnh viện cùng tôi đi.”
Vừa nghe hắn bảo định đưa tôi đến bệnh viện, lông tóc tôi đã dựng đứng hết lên, chân bước thụt ra sau theo bản năng.
“Không được.” Đầu óc choáng váng, mọi cử chỉ đều diễn ra như trong tiềm thức, tôi siết chặt áo trên bụng, cảnh giác nhìn hắn chằm chặp.
“Tôi chỉ……” Hắn vừa thốt được nửa câu, cánh cửa phía đối diện đã cót két mở ra, đèn cảm biến bật sáng.
Tôi và Tống Bách Lao đồng thời nhìn sang, Tiêu Vũ khoác áo choàng nghiêng nửa người ra, vẻ mặt có chút lo lắng. Chắc chú nghe thấy tiếng động ngoài cửa nên đứng dậy ra xem có chuyện gì.
“Ninh Úc?” Chú hé rộng cửa hơn rồi đi về phía chúng tôi.
Tống Bách Lao nhìn chú, đột nhiên quay người bước tới, hai người gặp nhau trực tiếp trước cửa nhà tôi. Dưới ánh đèn mờ ảo, từ góc đứng của tôi, tôi chỉ có thể trông thấy đôi mắt mê mang của Tiêu Vũ từ từ trợn lớn, sững sờ ngước nhìn Tống Bách Lao phía trước mặt.
Giọng chú mềm nhẹ và cẩn thận, mang theo chút run rẩy như thể sợ làm vỡ thứ gì đó.
“……. Bách Lao?”
Lưng Tống Bách Lao lập tức căng lên, bàn tay đặt trên khung cửa của hắn cũng siết chặt.
Tôi đang bối rối không hiểu ra sao thì chợt nghe Tống Bách Lao đáp lời Tiêu Vũ: “……Mẹ.”
Chờ đã, mẹ?
Tôi day trán, suy nghĩ vắt ngược trên cành cây.
Tiêu Vũ, như mưa như mây, nếu kết hợp cả với nghề nghiệp và chuyện về người chồng cũ cùng đứa con trai mà chú kể, vậy…… Tiêu Vũ là Tống Tiêu ư?!
Trùng hợp thật, sao mỗi lần đi thuê nhà đều gặp phải chuyện này thế chẳng biết.
Lần đầu đi thuê thì gặp được Lương Thu Dương, người đã hào phóng trả tiền giúp tôi ở tiệm xăm, còn lần thứ hai thuê nhà…… Thì gặp được mẹ của Tống Bách Lao.
Vận may kiểu gì thế nhỉ?
Tôi không muốn làm gián đoạn cuộc đoàn tự của mẹ con họ, nhưng mọi thứ xảy ra vào đêm này thật kỳ lạ, cảnh vật trước mắt tôi tối sầm lại, dịch dạ dày tràn lên cổ họng mà không hề báo trước khiến tôi không kịp quay đầu chạy vào nhà tắm, vừa đỡ lấy tường đã nôn thốc nôn tháo hết cả.
Tầm nhìn mờ dần, trên sàn xuất hiện vũng nước đen ngòm, không biết tôi nôn ra thứ gì, trong miệng tràn ra vị tanh ngọt lạ lùng.
‘Ninh Úc!”
Một giây trước khi bất tỉnh, Tống Bách Lao quay người lại lao về phía tôi, sau đó ôm chặt cơ thể mềm oặt của tôi vào lòng.
Làm người thật sự không nên cừng mồm cứng miệng, năm phút trước tôi còn thề không cho hắn động tay động chân, không cần hắn bận tâm, nhưng chỉ năm phút sau, tôi đã ngã nằm bất tỉnh nhân sự như con cá chết trên tay hắn.
13/12/2020
——-
Harry: Bách Lao sợ lắm nhưng Bách Lao chỉ dám khóc trong lòng thôi huhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.