Edit: OhHarry
***
【 Thầy bảo sẽ nấu một bữa thật ngon khao chúng tôi, thế rồi cả thầy cả trò đều bị ngộ độc thực phẩm. 】
Tống Bách Lao nhìn mắt cá chân của tôi rồi ngồi xổm xuống ấn lên chỗ bị sưng.
“Thử cử động ngón chân xem.”
Tôi nhịn đau cuộn ngón chân lên theo lời hắn nói.
“Xương không bị làm sao.” Hắn quay lưng về phía tôi, “Lên đi.”
Tôi bối rối nhìn bờ lưng rộng của hắn: “Nhưng lưng anh….. bị thương.”
Tuy tôi không béo nhưng dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, tôi sợ hắn cõng mình cả đoạn đường sẽ khiến vết thương nứt ra. Chỉ vì đưa tôi về mà liên lụy đến hắn thì đúng là lợi bất cập hại.
“Không thì anh đưa Mặc Mặc về trước, sau đó gọi người đến đón tôi…. Thế nào?”
Tôi thấy ý tưởng này vừa hợp lý lại vẹn cả đôi đường, nhưng Tống Bách Lao không hài lòng.
“Sao cậu phiền phức thế?” Hắn đứng lên nhìn tôi với vẻ mất kiên nhẫn, “Cho cậu hai lựa chọn, tôi cõng cậu về hoặc cậu tự bò về. Chọn một cái đi.”
Cái tên này đúng là vừa khó hiểu vừa vô lý.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc, vì không muốn phải tự bò nên cuối cùng đành thỏa hiệp: “Vậy làm phiền anh.”
Tôi cẩn thận từng li từng tí dựa lên lưng hắn, cố gắng cử động sao cho nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng vẫn cảm nhận được cơ bắp của hắn căng cứng trong giây lát.
“Đau không?” Tôi lo mình đè lên vết thương của hắn.
“Cậu tự lo cho mình đi.” Hắn đỡ đầu gối tôi rồi vững vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-seo-cu/1790802/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.