Chương trước
Chương sau
Quả b.o.m kia phát nổ, đem hình hài của chàng trai hai mươi lăm tuổi bạo phát không còn gì cả. Ngôi mộ kia cũng là chút m.á.u chút thị lẫn cả đất cát vào đấy mà lập nên.

Tống Miên cùng Brian khiên thùng gỗ đặt lên xe, Brian đứng phía sau giữ vững thùng gỗ chứ không lên xe.

Anh ngồi lên xe, nổ máy.

Lái xe một mình đi vào thì tạm được, nếu chở người thì vô cùng chênh vênh, huống hồ thêm mấy chục ký trong một thùng gỗ.

Toàn bộ cơ bắp trên người Tống Miên căng cứng, cố gắng điều khiển tay lái.

Bệnh cảm vẫn còn, vậy mà nắng trưa lại gay gắt như vậy, đầu anh hơi nhức nhối. Điền khiển xe ra khỏi đoạn đường lầy cũng lấy đi sức lực của cả hai người.

Đầu Tống Miên đầy mồ hôi, mà Brian cũng mệt nhọc không kém.

Chỉ cần ra khỏi đoạn đường đó, Brian ngay lập tức phóng lên xe, đặt thùng gỗ lên hai bắp chân mình, mặc dù biết như vậy cực kỳ đau đớn nhưng nếu không làm vậy thì không có chỗ ngồi. Brain chỉ có thể ráng chịu cơn đau ở bắp chân, từ trong túi quần lấy ra một mẫu vải đen trùm lên thùng gỗ, cây s.ú.n.g vác sau lưng nghiêng ngả, anh ấy với tay điều chỉnh.

"Let's go! Let's go!"

Xe lăn bánh, chạy được môt khoảng, bắt gặp Clinton và một số chiến sĩ Burnice lái xe đậu bên lề đường. Thấy hai người, bọn họ bắt đầu nổ máy, đi theo sau.

Chiến xe đi theo phía sau như đang hộ tống, để hai người mang thứ kia về, bọn khủng bố kia không lấp l.i.ế.m mới sợ.

"Sao cậu không lái xe dã chiến đến?" Tống Miên hỏi Clinton.

Clinton sợ tiếng gió lấn át giọng mình, lớn tiếng đáp:

"Chở người dân lên tuyến trên chữa trị rồi, sáng nay bọn chúng làm bị thương cả chục người dân. Không hiểu sao lần này chỉ huy Ui lại không kêu gọi đội y tế đến chỗ chúng ta nữa. Mỗi lần bị thương đều phải chở người chạy hơn ba mươi phút mới đến."

"Tôi cũng thắc mắc lắm." Brian đồng tình với Clinton.

"Đường Fugu không ngoại lệ, cũng sẽ tồn tại một số thành phần như bọn phản quốc nhưng ở đó được quân chính phủ kiểm soát. Còn ở đây rộng lớn, phức tạp hơn nhiều, chủ yếu là nhà dân nhiều, lại có nhiều nhà cao tầng, thu hút được lũ đói khát kia nên bọn chúng mới hoành hành tập trung ở nơi này nhiều đến vậy, chỉ huy Ui làm vậy cũng vì tính mạng của những người tình nguyện kia mà thôi."

Brian nhớ lại: "Nghe Bernie nói, lần trước ở trạm y tế bị b.o.m đánh sập, một nữ tình nguyện viên tên Tần Tần gì đó, bị cây đè lên chân, hình như mất khả năng di chuyển rồi, phải ngồi xe lăn."

Tống Miên cau mày, nhắc đến Tần, trong tâm trí anh nhớ đến người bạn của Sơn Chi.

Chẳng lẽ nào là Tần Bối Bối?

Nếu sự thật là như vậy, để Sơn Chi biết được, cô sẽ đau lòng ra sao.

Chợt nhớ, đã mấy ngày rồi, anh chưa gọi về cho cô.

Đoàn xe vòng vo mấy đường vòng hơn một tiếng mấy, chạy đến quân khu 3054 ở quận KyA phát s.ú.n.g cho những người lính mới tham gia vào.

Trước khi nhận lấy súng, họ đứng nghiêm ững n.g.ự.c giơ tay chào cờ rồi mới cầm lấy súng. Một hàng dài mười lăm chiến sĩ cầm trên tay những khẩu s.ú.n.g tương đương với trách nhiệm cũng như lời tuyên thệ của họ đối với đất nước thân yêu.



Chiếc xe vẹo chuẩn bị lái sang đường Fugu, bỗng dưng từ đâu xuất hiện hơn hai mươi tên bặm trợn, trên tay chúng toàn là súng. Brian nhanh chóng bắt lấy báng s.ú.n.g đem s.ú.n.g vế trước mặt đồng thời chỉa vào những kẻ trước mặt. Đoàn xe bất thình lình ngừng lại, đưa đôi mắt sôi sục lửa thù nhìn bọn chúng, trái lại bọn nó lại cười những điệu thật tà ác, hiểm độc.

Xung quanh đây chỉ toàn là cây cối, cỏ mọc um tùm, hai bên là rừng bao quanh, chả trách hành tung của bọn chúng lại khó kiểm soát đến vậy. Hằng ngày, mặc dù có quân chính phủ và những quân sĩ Burnice đi rà soát khu vực nhưng cũng không thể phân biệt được địch ta.

Ngoại hình của những kẻ khủng bố thì có thể phân biệt được, còn bọn phản quốc thì mang đường nét chính gốc của người nước A cho nên đây là việc khó khăn vô cùng. Chỉ cần bọn họ cải trag thành dân thường, không có bất kỳ động thái xung đột, hay khả nghi nào thì rất khó phát hiện ra.

Đây là điều nan giải nhất của cả lực lượng quân sĩ hai bên.

Tống Miên gác chân chống, âm trầm kéo s.ú.n.g sang, bình tĩnh nâng lên. Thông qua lớp mặt nạ, chỉ chừa lại khoảng trống đôi mắt, lại khiến người đối diện nhận biết được sự thù hằn kinh điển. Hai mắt anh đỏ ngầu, nhìn bọn chúng như muốn xé ra từng mảnh, đem đầu bọn chúng, mắt bọn chúng, tim bọn chúng ra băm thành trăm mảnh, để trả thù cho những người dân, những chiến hữu đã ngã xuống. Căm phẫn lấn át, ngón tay anh từ từ đặt vào chỗ bóp còi, trong đầu chỉ chứa những câu nói: Giết chúng đi, g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng!

"Song." Brian kêu nhẹ, đem lý trí của anh trở về.

"Bọn chúng có đến hai mươi lăm tên, chúng ta chỉ mười người."

"Sợ gì chứ, mấy con heo nái thôi mà." Tống Miên khịt mũi khinh thường.

"Cậu thì không sao nhưng mà..." Ánh nhìn của Brian dời xuống chiếc thùng gỗ nặng trên đùi: "Nếu bọn chúng b.ắ.n trúng vào thùng này thì chầu trời. Trong thùng này, không chỉ có súng, mà còn có l.ự.u đ.ạ.n và pháo nữa."

"Cậu ở trên xe yểm trợ tôi." Bỏ lại một câu, Tống Miên bước chân xuống xe, nòng s.ú.n.g hướng lên trời cùng với đó là tiếng gài đạn.

Các chiến sĩ theo sau Clinton cũng đồng loạt hành động, mỗi người tự thủ thế, khuôn mặt lạnh tanh cùng với đôi mắt thù hận hiện lên rõ ràng, đưa nòng s.ú.n.g hướng về phía chúng.

Clinton nhìn tên cao to, trên tay hắn sở hữu khẩu s.ú.n.g trường, anh híp mắt dường như nghĩ ngợi điều gì, đột ngột kinh ngạc từ từ tiến lại gần Tống Miên, dùng giọng thật khẽ nói: "Tên đứng ở giữa là Barak, hắn ta là đại ca của một nhóm nhỏ khủng bố, lần Alan tử trận, hắn chính là kẻ gài b.o.m lên người một người dân."

Như đã biết, đám khủng bố chia ra từng nhóm nhỏ lẻ tẻ để hoạt động sự kiện tàn ác của mình, thế lực bành trướng, cho nên mỗi nhóm nhỏ như vậy đều sẽ có người đứng đầu điều khiển, nhận lệnh của kẻ có thế lực mạnh nhất để ra lệnh cho các tùy tùng thực hiện ý đồ nhẫn tâm.

Nghe xong, dưới lớp mặt nạ Tống Miên cau mày, đôi lôg mi khẽ chớp: "Vậy thì càng phải g.i.ế.c hắn."

"Còn nhớ cách tôi hướng dẫn cậu đánh giặc chứ?" Anh hỏi.

Clinton gật đầu.

Tên Barak nhìn thấy hai người bí mật thầm thì trao đổi, cười ngạo nghễ bước lên mấy bước, mặc cho hàng chục cây s.ú.n.g hướng về phía mình. Dường như tính cách kiêu căng được hắc hoá từ những trận g.i.ế.c người tàn bạo, dẫn đến việc bọn chúng chẳng sợ điều gì. Ngạo mạn chỉ s.ú.n.g vào đầu Tống Miên, vẻ mặt gã khinh thường: "Hey, put the gun down and kick it over here towards me."  

[Bỏ s.ú.n.g xuống và đá nó lại chỗ tao.]

Dứt lời hắn nhìn những quân sĩ còn lại, cất cao giọng nói:

"Push the gun down now, or i will shoot!"

[Bỏ s.ú.n.g xuống ngay lập tức, nếu không tao bắn!]

Hắn trợn mắt, gương mặt lộ rõ sự hung tợn, nòng s.ú.n.g vẫn một mực hướng về Tống Miên mà nhắm tới. Nếu quân sĩ không chịu làm theo lời hắn, chắn chắn hắn sẽ nổ s.ú.n.g b.ắ.n vào Tống Miên, điều lo ngại ở đây không phải dè chừng số lượng bên nào ít bên nào nhiều mà là thứ Brain đã giữ, nếu như bọn chúng b.ắ.n loạn, sẽ c.h.ế.t cả lũ.



Clinton chần chừ liếc mắt nhìn Tống Miên không cử động bất kì hành động nào, như ngầm dò xét ý kiến của anh.

"Right now, or... is dead." Barak dần trở nên không kiên nhẫn, chỉ s.ú.n.g vào Tống Miên, cài đạn lên, bất cứ lúc nào cũng đủ đạn để có thể g.i.ế.c anh ngay tức khắc.

Tống Miên vẫn mang một dạng dửng dưng, chẳng ngó ngàng hay để vào tai lời của một tên khốn nạn.

"I don't mind doing push the gun, because... I have to use it kill you!"

[Tao không thích đặt s.ú.n.g xuống, bởi vì... Tao phải dùng nó g.i.ế.c mày!]

"Shit!!!" Barak chửi một từ, hét lớn với đám thuộc hạ phía sau: "Xông lên, thứ mà đại ca muốn chính là cái thùng trong tay thằng lính chó kia."  

"Bắn c.h.ế.t mẹ nó."

Quả nhiên, chúng có mục đích.

Tống Miên cười khẩy, hạ thấp người nhanh chóng hoạt động sự nhanh nhẹn được rèn luyện, đôi mắt sắc bén sâu thăm thẳm, rực ánh đỏ như ngọn đuốc phừng cháy mãnh liệt, anh vừa nhắm tới mục tiêu mà bắn, vừa nói với Brain: "Cậu núp sau xe, tùy cơ ứng biến."

Brian nhanh chóng mang thùng gỗ đặt xuống đất, dùng thân xe làm lá chắn, phụ anh một tay tiêu diệt bọn chúng.

Bản thân Tống Miên cũng núp sau một chiếc xe, đợi khi làn đạn ồ ạt hướng tới ngưng đi, anh bắt đầu phản kích đáp trả, bọn chúng cũng không ngu xuẩn mà đứng yên chờ chết, lựa chọn thân cây mà núp.

Sau khi gài đạn, bọn chúng lại tiếp tục b.ắ.n tới. Nếu cứ để bọn chúng b.ắ.n vào xe, thế nào xe cũng tổn hại nghiêm trọng hơn là phát nổ, Tống Miên nhìn xung quanh, bắt đầu dò xét: "Brian, Clinton. Hai cậu chia nhau ra hành động, tôi sẽ mang chiếc thùng này xuống dưới đám cỏ đằng kia, khi ổn định vị trí nhớ yểm trợ tôi. Bọn chúng đến đây vì thứ này, chắc chắn đã lên kế hoạch từ trước, có lẽ đám người này chỉ là nhóm đầu, cho nên tôi phải đem giấu thứ này đi, sau đó sẽ chiến đấu cùng mọi người." Anh vỗ vỗ lên thùng gỗ.

"Được!"

Brian khom người, chạy nhanh, đạn b.ắ.n tới, xoay tròn trên đất mấy vòng rồi vững vàng núp sau một thân cây.

Bên bọn chúng đã c.h.ế.t khá nhiều, dường như hơn phân nửa. Barak cũng bị thương ở tay, nhưng gã vẫn cố gắng kiên trì.

Những chiến sĩ tản đi, sau xe chỉ còn Tống Miên và thùng gỗ quan trọng. Barak hô to với đồng bọn: "Bắn vào xe cho tao!"

Bên này Clinton cũng đã ổn định vị trí, anh ta quan sát tình hình mà cắn răng tức giận.

Nếu cứ để bọn chúng b.ắ.n vào xe, Song sẽ gặp nguy hiểm, một khi trúng bình xăng, ngay lập tức sẽ phát nổ.

"Các đồng chí theo tôi sang bên đó."

"Clinton! Không được tự ý làm theo ý mình!" Brian nghiêm giọng nhắc nhở.

"Brian, cậu muốn nhìn Song c.h.ế.t sao!" Clinton bất mãn.

"Mọi hành động, cậu ấy đều sẽ có tính toán riêng của mình, chúng ta phải tin cậu ấy."

Cho nên, hãy tin tưởng người lính kia, mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Brian vẫn cứ như lửa đốt, tập trung hỗ trợ anh g.i.ế.c những tên hung tợn còn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.