Nhìn hành động bao bọc tỉ mỉ của Tống Miên, Sơn Hương hận bây giờ không đẩy Sơn Chi ra ngay lập tức. 
Cô ta nén cục tức, nở nụ cười duyên dáng, theo hai người đi vào bóng râm. Thậm chí còn dùng việc này làm lý do để có thể tiến gần Tống Miên hơn, nhưng ngay cả liếc mắt anh còn không cho thì làm sao cho cô ta đến gần mình trong vòng một mét cơ chứ. 
"Cô đứng đó là được rồi." Anh lạnh lùng nói. 
Cơ mặt Sơn Hương sượng trân. Mất mấy phút sau, cô ta mới có thể lấy lại được vẻ tự nhiên bình tĩnh của mình. 
Liếc mắt, nhìn trên tay anh còn hai chai nước đựng trong túi nilon, trong lòng thầm nghĩ anh mua dư một chai, chắc chắn là cho mình, bèn lựa lời dò hỏi: 
"Tống Miên, anh mua nhiều nước như vậy, có thể cho em một chai không? Thời tiết này nóng như quá, cổ họng cũng khô khan, đau c.h.ế.t đi được." 
Trước sự nũng nịu này, Tống Miên chỉ cho cô ta một vẻ mặt thờ ơ vô cảm, lạnh lùng không thể nào lạnh lùng hơn, đáp: "Tôi mua dư cũng không cho cô." Anh còn tốt bụng chỉ đường: "Đó, đi hướng bên đó có máy bán nước tự động. Lại đó mà mua." 
"Nhưng trời nóng quá, nếu đi mua..." 
"Tay chân cô để trưng bày à?" Anh hỏi một câu nhẹ tênh. 
Sơn Chi ngẩn người ra, cô phải công nhận, trước đây Tống Miên là người đàn ông vô cùng lễ độ, đối với cô chưa từng nói ra những lời này, hôm nay, anh khiến cô có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nut-con-tim/3701660/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.