*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Hoa Phá Ám là tên do Thẩm Đường đặt, nghĩa là hoa nở phá vỡ bóng tối, tựa chương tức là Hoa Phá Ám không được như Thẩm Đường kỳ vọng)
“Khúc mắc lần này, phải bắt đầu kể từ khi Hoa Phá Ám biết được thân thế của mình.”
Theo giọng nói như ngọc vỡ của Khương Phất Lê vang lên, chuyện xưa của mấy trăm năm trước từ từ bị vén màn.
Mấy trăm năm trước, Hoa Phá Ám làm nô lệ trong học cung tu chân.
Nhưng mà, người này tính tình ương ngạnh, không phục quản thúc, các nô lệ khác đều cam chịu số phận, còn Hoa Phá Ám lại nhìn đám công tử quý tộc mũ gấm áo chồn ngựa tráng xe cao mà âm thầm thắc mắc, cớ sao kẻ được hưởng vinh hoa phú quý chẳng phải mình? Cớ sao mình vừa chào đời đã định trước phải chịu cảnh nghèo khó, mà có người vừa ra đời đã cơm áo không lo?
Không ai cho cậu nhóc hèn mọn này một câu trả lời thuyết phục.
Thời gian dần trôi, Hoa Phá Ám trưởng thành, dã tính ăn vào xương cốt ngày càng khó khống chế. Gã bắt đầu lén lút tu luyện pháp thuật, lẽ ra chỉ mang tâm thái thử một lần, nhưng sau đó gã kinh ngạc phát hiện, chiêu thức mà đám vương tôn quý tộc kia phí sức của chín trâu hai hổ cũng chẳng luyện nên hồn, mình lại nắm bắt dễ như trở bàn tay.
Nhìn sự thông tuệ của mình và sự tầm thường của người khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804254/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.