*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, Mặc Tức đột nhiên rùng mình!
Hắn nhớ lúc trước mình tình cờ gặp gỡ Mộ Dung Sở Y ở học cung, ngửi được mùi hương rất đỗi quen thuộc trên người đối phương, lúc ấy không nhớ là mùi gì, nhưng giờ đây nghe Mộ Dung Liên nói, Mặc Tức chợt nhận ra đó là một loại mùi cực kỳ tương tự với Phù Sinh Nhược Mộng.
“Mộ Dung Thần.” Mộ Dung Liên điềm tĩnh nói: “Có câu này chắc ngươi không thích nghe… nhưng mà thời sao mệnh vậy. Ngươi sinh ra trong thời đại này, tất nhiên phải đối diện với những thứ loạn trong giặc ngoài này, chứ không phải suy tính xem nên dùng cách bàng môn tả đạo nào để bắt tất cả mọi người nghe lệnh ngươi răm rắp.”
“Đúng, Trọng Hoa có rất nhiều thất phu ăn hại phế vật vô dụng, đích thực làm người chán ghét làm người phiền lòng. Nhưng nếu ngươi không có bản lĩnh đãi cát tìm vàng, chỉ biết bịt hết mọi cái miệng, biến mọi người thành con rối không có suy nghĩ gì —— Đó mới là tận thế thật sự của Trọng Hoa.”
Có thần tử lùi về sau một bước, lắc lắc đầu với vẻ không thể nào tin nổi: “Quân, Quân thượng? Gã nói thật sao?”
“Chẳng lẽ đây thật sự không phải thuốc trừ ma, mà là thuốc thao túng lòng người đúng như Vọng Thư quân đã nói?”
Quân thượng thờ ơ không đáp, hắn ngồi trên chỗ cao, sắc mặt u ám khó dò, qua giây lát mới nói: “Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804243/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.