*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Mang ngồi bên cửa sổ quán trọ.
Y đã tỉnh dậy từ sớm, nhìn thấy kết giới mà Mặc Tức thiết lập, cũng biết Mặc Tức có chuyện gì đó phải tạm thời ra ngoài. Vì vậy y cũng không sốt ruột, ngoan ngoãn ngồi bên kia chờ Mặc Tức trở về.
Hiện tại y bị tàn phá quá nặng nề, giác quan và cảm xúc đều hết sức trì độn, ít khi thể nghiệm được cảm xúc nào rõ rệt, vui buồn mừng giận cũng như bị pha nước, trở nên nhạt nhẽo đến lạ thường.
Nhưng khi thấy chân trời nổi dần màu trắng bạc, nghĩ rằng sau hừng đông là đến ngày ước hẹn với “ca ca”, mình sắp sửa có một người huynh trưởng và có một mái nhà, y vẫn không khỏi biểu lộ đôi ba phần vui sướng, nằm nhoài bên cạnh khung cửa sổ, tha thiết chờ mong nhìn mây đỏ đầy trời, thái dương từ từ trồi lên khỏi mặt đất.
Ngẫm nghĩ một lát, Cố Mang đứng dậy đi lấy bộ đồ trắng Mặc Tức mua cho mình.
Y cứ cảm thấy mình vụng tay vụng chân, dễ dàng làm bẩn bộ đồ sạch thế này, vì vậy tuy thích lắm song vẫn không dám mặc. Nhưng mà hôm nay y phải gặp ca ca, thế nên tất nhiên phải khác rồi.
Lúc Mặc Tức trở lại, sắc trời còn chưa sáng, sớm tối đang giao nhau.
Hắn đẩy cửa ra, lờ mờ trông thấy bên cửa sổ có một người đang đứng, dáng hình cao ráo thanh tú, ngọc quan buộc mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804240/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.