*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ đó trở đi, Mộ Dung Sở Y bắt đầu xa lánh Giang Dạ Tuyết.
Vài lần Giang Dạ Tuyết muốn xin lỗi đối phương, muốn giải thích rõ ràng, tiếc rằng Mộ Dung Sở Y thật sự bị sốc quá nặng, thế nên một mực trốn tránh hắn, không muốn ở riêng với hắn.
Điều này cũng khó trách, Mộ Dung Sở Y luôn giữ lòng dạ đoan chính, cho dù không cùng huyết thống, trước giờ hắn cũng chỉ xem Giang Dạ Tuyết như cháu ngoại của mình, thử hỏi tiểu cữu nào mà không bị hành động đó dọa sợ?
Sau nhiều lần bị tránh né, cuối cùng Giang Dạ Tuyết đã hiểu, Mộ Dung Sở Y không bao giờ muốn ngó ngàng đến mình nữa.
Giang Dạ Tuyết hiểu rõ cương thường luân lý, cho dù tình cảm là chuyện không thể nào áp chế, nhưng hắn thừa biết giữa mình và Mộ Dung Sở Y tuyệt đối không có khả năng nào. Hôm đó đôi môi chạm nhẹ chỉ là hành động thiếu suy nghĩ khi tâm trạng của hắn đang sụp đổ mà thôi, đó cũng là lần duy nhất hắn tuột mất dây cương trong nhiều năm chung sống với Mộ Dung Sở Y.
Hắn chỉ muốn Mộ Dung Sở Y biết, thật ra hắn chưa từng dám hy vọng xa vời có được cái gì cả. Nhưng dù chỉ là một cơ hội đền bù, cuối cùng Mộ Dung Sở Y cũng không cho hắn.
Sau khi trở mặt với tiểu cữu, Giang Dạ Tuyết đã biến thành một người cô độc toàn diện ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804237/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.