*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày sau.
Thành Đại Trạch. Đêm.
Tiếng đàn lanh canh phát ra từ phủ Thái Thú bên trong thành Đại Trạch. Thoạt đầu tiếng đàn ấy nghe thật uyển chuyển mà êm tai, nhưng nếu tập trung cảm nhận kỹ sẽ thấy sởn hết cả gai ốc, như thể đứng từ xa trông thấy một giai nhân tuyệt sắc thướt tha tà áo đỏ, đến gần lại phát hiện ra là một nữ quỷ lơ lửng hai chân cách mặt đất.
Một tu sĩ nước Liệu mặc áo xanh bước vội qua hành lang, lao đến chủ điện nơi phát ra tiếng đàn, đứng ngoài cửa chắp tay nói: “Quốc sư! Tháp quan sát ngoài thành phát hiện đại quân Trọng Hoa đang tới gần, với khoảng cách này thì tối đa thêm nửa canh giờ nữa, đại quân của chúng sẽ đến bên ngoài thành Đại Trạch!!”
Người trong điện không trả lời, chỉ có ánh nến rực rỡ màu vàng cam rọi qua lụa trắng trên cửa sổ.
Chờ khi khúc nhạc quỷ quyệt âm u kia chấm dứt, cửa lớn mới “két” một tiếng mở ra.
Quốc sư nước Liệu thong thả bước ra ngoài.
Gã đàn ông này đeo một tấm mặt nạ vàng tinh xảo, búi tóc buộc kim quan. Rõ ràng chỉ là một tên quốc sư, song lại càn rỡ vượt quy củ, mặc áo lụa vàng nhạt lộng lẫy thêu hoa văn rồng cuộn. Áo lụa đó viền bạc, hoa văn được thêu bằng chỉ tơ luyện chế từ lông đuôi linh tước, ánh trăng vừa rọi xuống, quả nhiên lóng lánh lóa cả mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804206/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.