*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ cần có quốc gia, tất sẽ có bóng tối.
Mà đài bí thuật của một quốc gia sẽ vĩnh viễn là một trong những nơi nhơ nhuốc nhất, máu me nhất, khó thấy ánh sáng nhất của nó. Bất luận là nước Liệu hay Trọng Hoa cũng thế.
Chu Hạc ngồi trên ghế gỗ hồng trải đệm lông cáo bạc, bắt chéo chân nghiêng mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thí luyện hắc ma cực kỳ tàn khốc, nhưng diễn ra rất nhanh.
Từ lúc gã hạ lệnh đến nay, chỉ qua một nén nhang mà thí luyện đã tiến hành hai đợt. Cố Mang bị xích sắt trói chặt treo lên cao, do thuật pháp yêu cầu, Chu Hạc không cho y sử dụng bất cứ dược thảo gây tê trấn tâm nào. Nói cách khác, mỗi một nhát dao đâm, mỗi một vết cắn của cổ trùng, Cố Mang đều cảm nhận được.
Băng vải quấn ngang miệng, chèn trên chiếc lưỡi mềm, sớm đã bị máu tươi thấm ướt. Tiểu tu sĩ đứng bên cạnh tháo nó xuống, vịn gương mặt đã hôn mê của Cố Mang, sau đó thay cái mới. Cố Mang không có bất cứ phản ứng nào, cần cổ thanh mảnh của y rệu rã gục xuống, mặt mũi còn trắng hơn mặt băng, ngay cả môi cũng mất sạch màu máu.
Chu Hạc hỏi: “Linh lực thế nào.”
“Vô cùng suy yếu.”
“Tâm mạch thì sao?”
“Cực kỳ hỗn loạn.”
“…” Trong thí luyện có ba thước đo lớn: Linh lực, tâm mạch, sức mạnh tinh thần. Nếu không mang tâm thế “giết chết thí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804187/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.