Cố Mang cúi đầu trước mặt đối phương, mặt mũi còn ửng đỏ từ dư âm của mộng cảnh, hơi thở cũng còn hơi dồn dập. Y hoang mang luống cuống nhìn đũng quần của mình: “Chuyện gì thế này?” 
Cố Mang trợn to cặp mắt xanh, thoạt nhìn rất giống một chú sói con ngây thơ trong sáng, ngặt nỗi đề tài mà sói con nói quá xấu hổ. Mặc Tức da mặt mỏng, ngày trước Cố Mang giấu xuân cung đồ hí ha hí hửng tặng hắn làm quà “nhược quán vỡ lòng”, còn hắn chẳng thể nào làm được chuyện đó cả. 
“Ta…” Cố Mang vô cùng bất an vì phản ứng sinh lý này của mình: “Ta cảm thấy không ổn lắm… có phải ta bị bệnh không…” 
Sắc mặt của Mặc Tức hơi khó tả, hắn im lặng một rồi mới hỏi: “Huynh mơ thấy cái gì?” 
“Ta… ta lại mơ thấy đêm ngươi nhược quán.” 
“…” 
Cố Mang rũ hàng mi ướt át, ấn đường nhíu lại với nhau, cất giọng gần như là bối rối: “Mơ thấy ngươi và ta ở trong lều trại, ngươi đè lên ta, ngươi bảo ta nhìn xuống, sau đó nói với ta, muốn ta nhìn cho rõ…” 
Hiện giờ y đã mất thần trí, liêm sỉ không còn nhiều, vậy nên mới bình tĩnh thốt ra được những lời trần trụi như thế này. Nếu y biết hình dung, có lẽ y thật sự sẽ dùng giọng điệu ngây thơ ấy nói mấy câu như là “ngươi đang chơi ta”. 
May mà y hoàn toàn không biết nên diễn đạt thế nào. 
Nhưng vành tai của Mặc Tức vẫn đỏ bừng. 
“Ngươi muốn ta nhìn cho rõ, ai mới là ——” 
“Ta biết rồi.” Mặc Tức bất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804142/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.