*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Mặc Tức sửng sốt giây lát rồi ôn tồn nói: “… Không cần đâu.” 
“Nếu ngươi không thích màn thầu… có thịt nữa nè, chia cho ngươi luôn.” 
Mặc Tức xoay mặt đi, dùng động tác này để che giấu vành mắt đo đỏ nóng ran của mình: “Ta vừa ăn rồi, mấy thứ này đều là của huynh.” 
Bấy giờ Cố Mang mới yên tâm nhai tiếp. 
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau xuống núi. Đường đi vừa dốc vừa xa, Cố Mang không thích dựa dẫm vào người khác nên khập khà khập khiễng đi đằng trước, Mặc Tức theo sau y, lẳng lặng nhìn bóng lưng của y. 
Hình ảnh này sao mà quen thuộc đến lạ, biết bao năm về trước cũng từng có một tướng soái trẻ tuổi kiên cường dẫn dắt anh em chiến hữu của mình trèo non lội suối, vượt mọi chông gai. 
Y không quá cao to, do không rảnh quan tâm ngoại hình nên lúc nào cũng bẩn ơi là bẩn, thậm chí còn có chút thấp hèn, có chút lầm lũi, hệt như con phù du vọng tưởng lay được cây, bất cứ ai duỗi ngón út cũng có thể nghiền chết nó. Thế nhưng con phù du này bị hất ngã lần nào lại bò dậy lần nấy, bám riết đến cùng, sinh mệnh ngoan cường, làm cách nào cũng không đánh ngã được. 
(1) Con phù du 
Y từng là chiến thần bất khuất của cả đội quân, cho vô số người niềm tin chiến thắng và hy vọng về nhà. 
Có lẽ chính vì như thế, Mặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804134/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.