*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Cố Mang không nói gì, mắt xanh nhìn mắt đen, tàn hương bay lất phất quanh hai người. 
Dường như tiếng thở dài của Giang Dạ Tuyết lại văng vẳng bên tai, Giang Dạ Tuyết nói cho y biết —— 
“Năm Phất Lăng quân mất, Mặc Tức chỉ mới bảy tuổi.” 
“Bị phó soái phản bội, đầu thân tách rời, linh hạch bị tróc khỏi cơ thể. Trong thư từ chưa gửi còn viết khởi viết vô y, dữ tử đồng bào.” 
“Huynh làm chuyện gần như không khác gì gã ta, huynh bảo Mặc Tức làm sao tha thứ cho huynh được.” 
Tro tàn bị gió thổi bay, nhang khói mông lung lượn lờ, Cố Mang thấp giọng lẩm bẩm: “Mặc Tức, ta cảm thấy, ta cũng… không muốn đánh trận.” 
Khi nói câu này, chẳng hiểu sao yết hầu và tim y lại nhói đau, gần như là nghẹn ngào. Mặc dù y không nhớ rõ, nhưng y cảm thấy câu này của mình là thật lòng. 
Là Mặc Tức không hiểu y, là Mặc Tức hiểu lầm y. 
Sao y lại thích đánh trận chứ… Biết bao người bỏ mạng, núi thây và biển máu, một tướng nên công chết vạn người. Làm sao y thích được. 
Y đánh trận không phải vì muốn được đổi đời, không phải vì công danh, không phải vì đường ra của mình —— Bằng không y đã chẳng nhìn thấy nhiều quỷ hồn như thế, chẳng nhìn thấy bọn họ chất vấn mình, trách cứ mình. Y vẫn luôn sống trong tội nghiệt. 
“Ta hiểu… cảm xúc này của ngươi.” 
Cảm xúc mất cha 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804131/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.