*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
“…” Mộ Dung Liên không trả lời ngay, đầu tiên chậm rãi trợn mắt, sau đó đầu cũng không quay, nhìn khoảng đất trống trước mặt, cười nói: “Vậy Hi Hòa quân cứ chờ trở mặt với bản vương đi.” 
Cách tự xưng đã thay đổi, rõ ràng đang lôi huyết thống vương tộc ra đè đầu Mặc Tức. 
Mặc Tức cũng thừa biết thế, sắc mặt càng thêm buốt giá, khí chất quanh thân khiến người người khiếp sợ. Đại điện lặng thinh chốc lát, không ai dám hó hé tiếng nào, cuối cùng Mặc Tức mới mở miệng. 
“Ngươi nên nhớ, Cố Mang thân mang vô số bí mật và nợ máu, đã vì tư dục của chính ngươi mà xảy ra chuyện trong tay ngươi.” 
Mặc Tức khựng lại, ánh mắt sa sầm, như băng đá vỡ vụn: “Người này, ta sẽ không nhường cho ngươi. Nếu Vọng Thư quân vẫn muốn chỉ giáo, ta sẽ rửa mắt chờ xem.” 
“Ngươi —!” 
Một người là vua kế vị, một người là thống soái quân đoàn, lúc này bốn mắt nhìn nhau, tưởng chừng xẹt điện tóe lửa. 
Da mặt nhợt nhạt của Mộ Dung Liên tái đi, động tác nghiến răng nghiến lợi trông càng thêm dọa người, gã căm tức cắn răng một hồi rồi chợt phá lên cười: “Được lắm!” 
“…” 
“Ngươi còn dám nói ngươi sẽ không che chở y? Ngươi còn dám nói ngươi hận y?” Con ngươi sáng bóng của Mộ Dung Liên chớp lóe, nụ cười bỗng dưng trở nên méo mó: “Mặc Tức, bản thân ngươi có nhận ra không vậy? Những lời hôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804087/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.