*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi không cho ta ăn cơm.” Cố Mang gằn từng chữ: “Ta! Đói! Bụng!”
Ánh lửa bùng cháy, Cố Mang phất tay hạ chú quyết — Con ngươi của Mộ Dung Liên đột ngột co rút!
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thình lình có một kết giới cát đất trồi lên, luồng khí dâng trào hất văng Mộ Dung Liên, đồng thời ngăn cản những ngọn lửa rừng rực mà Cố Mang ném tới.
“Khụ khụ khụ!” Mộ Dung Liên ho sặc sụa, gã chật vật bò dậy, lau bụi cát trên mặt, sau đó vội quay đầu lại, chỉ thấy Mặc Tức đứng cách đó không xa điều khiển kết giới phòng hộ.
“…” Mộ Dung Liên phủi bùn đất trên người, âm trầm hỏi: “Ngươi cố ý hất ta?”
Mặc Tức nói: “Ra sau đi, ngươi không phải đối thủ của huynh ấy.”
Mộ Dung Liên mấp máy môi mỏng, đang định lên tiếng, chợt nghe một tiếng nứt toác bất lành vang lên, chỉ trong chớp mắt, vách tường dày nặng kia đã vỡ nát tan tành! Giữa bùn cát rơi vãi, một thanh lưỡi lê khí đen lượn lờ phóng ra, đâm thủng kết giới bán trong suốt cuối cùng, lao nhanh về phía Mộ Dung Liên!
Lưỡi lê này là —
Mặc Tức thấy lòng lạnh toát.
Đây là… đây là ma võ của nước Liệu mà năm đó trên chiến hạm ở hồ Động Đình, Cố Mang triệu hoán ra đâm một nhát vào ngực hắn!
Nhưng ma võ và thần võ giống nhau, đều cần Cố Mang niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804085/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.