Tường Liên Khanh khóc đã cũng ngủ, Tôn Thanh để người nằm ở sofa, nhờ Phong Bách mang chăn ra cho y đắp cho Tường Liên Khanh
Sau khi Tường Liên Khanh ngủ rồi, Tôn Thanh cũng có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Phong Bách nhìn y rồi mạo muội lên tiếng
“Tôn tổng, anh có cần pheromone của tôi không”
Tôn Thanh không đáp lời chỉ gật đầu, thật sự thói quen cơ pheromone của Phong Bách để ngủ đang thấm dần vào trong sinh hoạt của y mỗi ngày. Bây giờ không có pheromone của Phong Bách, y thật sự không ngủ được chút nào cả
Cứ như vậy đêm đó Tường Liên Khanh ở ngoài phòng khách ngủ còn Phong Bách ở cùng với Tôn Thanh
Người ta nói thói quen rất đáng sợ, nếu một ngày người kia biến mất thì mọi thứ trong cuộc đời bạn sẽ thay đổi. Chỉ là bây giờ Tôn Thanh không nhận ra bản thân đang dần phụ thuộc vào một alpha. Mà Phong Bách cũng không nhận ra hành động bản thân bây giờ không phù hợp với vị trí nhân viên và sếp
Sáng hôm sau, Phong Bách lại tiếp tục dậy nấu bữa sáng cho Tôn Thanh còn cả Tường Liên Khanh ăn ké ở nơi này. Mùi thức ăn thơm phức khiến Tường Liên Khanh dậy rất nhanh
Nhìn cả bàn đồ ăn sáng đã được chuẩn bị, Tường Liên Khanh liền nhanh chân đến chỗ bàn ăn nhưng khi cậu đến gần liền cảm nhận được pheromone của Tôn Thanh trên người Phong Bách
“Này, đêm qua cậu và anh ấy ngủ cùng sao, pheromone bám lên người cậu không ít đấy, Tôn Thanh anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-mau-va-mui-huong/3400453/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.