Thực ra nếu nghĩ kỹ thì anh ấy khá tốt với tôi. Đồ ăn, thức uống, chỗ ở đều ngon lành như trước, thậm chí còn tốt hơn, tôi không cần phải tốn công sức để lấy lòng ai nữa. Anh ấy thường ở trong phòng học cả ngày, bận đến mức không có thời gian để nói chuyện với tôi. Người luôn ở bên cạnh tôi chính là Kỳ Kỳ, cô ấy là người thân cận nhất của Mạnh Thần Ngọc. Kỳ Kỳ thường xuyên ở trước mặt tôi than thở, có thể vì hôm nay anh không muốn ăn hoặc là vì anh ban đêm không chịu ngủ.
Thật đáng thương, tôi cũng cùng hoàn cảnh nên rất đồng cảm với cô ấy. Dù sao, trước kia anh là một trong những người thừa kế, là bảo bối của vua, nhưng bây giờ có thể mọi người thấy anh đang sống một cuộc sống thoải mái, nhưng thực chất lại bị vua tạm giam, không được tự do.
Cuộc sống của một kẻ tạo phản không hề dễ dàng, ngày ngày đọc sách suy ngẫm, nhưng không thể rời khỏi cung. Tôi chậm rãi đỡ bát súp trên đầu và cẩn thận đẩy nó đến trước mặt anh.
Nhin thấy anh bất động, tôi đành phải kêu lên: "Chủ nhân yêu dấu ăn dùm ta đi."
Ủa! Không ngờ hôm qua tôi uống ít rượu chung với anh mà bây giờ có thể nói được tiếng người!
Anh ấy diện lộ ra vẻ nghi hoặc hiếm thấy: “Ngươi…ngươi nói được? Cái này?”
Chắc cô ấy nghĩ tôi chỉ lặp lại lời cô ấy, nhưng vẫn chưa biết tôi biết nói rồi, Kỳ Kỳ cười giải thích: “Tịnh Vương, hẳn là nô tỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-di-lay-chong/2755305/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.