Dực Dương vô thức thu lại sát khí trên gương mặt, đồng tử giãn ra. Cậu thu lại nắm đấm rồi quay đầu lại nhìn Mộc Khuyết.
"Sao cậu lại ở đây?"
Mộc Khuyết ngước nhìn cậu, đáy mắt chứa đầy sự bất an, miệng nói lắp bắp.
"Tớ... Tớ đến đem cơm cho cậu"
"Mau về nhà đi", Dực Dương gằn giọng.
Sự xuất hiện của Mộc Khuyết sớm đã thu hút ánh mắt của ba tên lưu manh. Bọn chúng thay nhau ra hiệu, A Đình liền hiểu ý, luôn miệng trêu chọc cô, thỉnh thoảng còn đảo mắt qua nhìn cậu thiếu niên bên cạnh.
"Con bé này là bạn gái mày hả? Vừa nãy hỏi mày câm như hến, có phải là chơi nó rồi không, mùi vị thấy sao hả, ha ha ha"
"Chà, bạn gái mày nhỏ nhắn đáng yêu phết, da trắng nõn luôn này. Trời cho mày không đói hôm nay rồi A Mạt!", A Hạch cười đểu, cúi xuống nói tiếp, "Em gái nhỏ, tên gì vậy hả"
Gã chực giơ tay muốn chạm vào vai Mộc Khuyết liền bị lực tay Dực Dương gạt phăng đi, cái vẻ mặt giết chóc lúc nãy của cậu lại lần nữa bày ra.
"A, mẹ kiếp, mày động vào đâu đấy hả?"
Mộc Khuyết sống 17 năm cùng cậu lớn lên nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy Dực Dương chửi thề.
Cô bất giác lùi ra sau, vô thức nép gọn vào người cậu, sợ hãi đến mức cả người run lẩy bẩy.
Dực Dương trừng mắt nhìn A Hạch rồi khom người ôm lấy gương mặt bé xíu của cô, giọng nói trầm đều như mặt hồ tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-cat-thanh-xuan/2947097/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.