Đêm tịch mịch, xung quanh không một tiếng động, yên tĩnh đến nỗi tưởng tượng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Mộc Khuyết vừa sát trùng và băng bó vết thương cho Dực Dương, người cậu bầm dập nhiều chỗ hơn cô nghĩ, phần hông phải còn lưu lại vết tím tái rất to, lúc nãy chỉ chạm nhẹ một chút cậu đã không chịu được mà kêu lên.
Cô nằm trên giường, mắt dán chặt vào trần nhà. Bình thường Mộc Khuyết chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay, chẳng hiểu sao đêm nay dù có loay hoay cả buổi vẫn không tài nào ngủ được.
Cô đá tung chăn, bức bối thở dài một cái.
"Không ngủ được à", Dực Dương mở mắt, cất giọng thều thào.
Mộc Khuyết nghe thấy vậy liền lăn đến mép giường, cúi đầu nhìn xuống, trông vẻ mặt hết sức đau khổ.
"Đúng vậy"
Dực Dương nằm dưới sàn nhà, gác tay lên trán đồng tình với cô.
"Tôi cũng vậy, không ngủ được"
Mộc Khuyết lại nằm ngửa người ngây ra, cuối cùng nghĩ ngợi gì đó liền tò mò hỏi cậu thiếu niên bên cạnh.
"Cậu biết đánh nhau từ khi nào vậy"
Dực Dương nghe xong đến bản thân cũng không có câu trả lời. Cậu dĩ nhiên không biết đánh đấm hay học võ thuật gì, chỉ là lúc đó cảm thấy vô cùng tức giận, trong đầu toàn là cảnh tượng bạo lực, sau đó bộc phát qua nắm đấm mà thôi.
"Tôi không biết đánh nhau. Lúc trước có xem qua vài trận đấu quyền anh trên ti vi, có lẽ là học lỏm một chút từ nó", cậu đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-cat-thanh-xuan/2947095/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.