Tôn bà bà đã sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Cô nương… đừng nói bậy…”
Trịnh Lan lại mỉm cười, quay đầu nhìn Tần Chí Thành nhàn nhạt nói: “Nơi ngươi muốn đến ta đã dẫn tới, giờ ta còn công vụ trong người, không ở lại chơi cùng ngươi được.”
Tần Chí Thanh khẽ xuỳ một tiếng: “Tử Lưu, mấy năm không gặp, huynh học được cái giọng điệu tỏ vẻ quan cách ấy ở đâu thế. Huynh thì có công to việc lớn gì? Ta từ tận biên quan xa xôi hồi kinh, huynh lại đối đãi với huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng như vậy sao? Tốt xấu gì…” Hắn ta liếc trộm Tử Vân xinh đẹp mỹ miều bên cạnh: “Không phải huynh luôn khen tửu lượng của Tử Vân cô nương rất tốt hay sao?”
Trịnh Lan không thèm để ý tới hắn, xoay người rời đi, chỉ là đi mấy bước lại quay đầu lại nhìn Tiểu Viện, nói: “Hậu Sơn Trà Tự lộng lẫy, xa hoa, dùng một mồi lửa thiêu cháy hết thật sự quá đáng tiếc. Vừa hay hàn xá nhiều năm chưa tu sửa, đang có dự định xây dựng lại, cô nương nếu có thời gian có thể tới hậu viện, giúp ta một tay, thả một mồi lửa, thiêu rụi tất cả, để ta xây lại một thể.”
Tiểu Viện nhìn bóng lưng đang dần mất hút trong màn đêm, nghĩ thầm người này đúng là quái gở, tư duy khác người.
Trịnh Lan rời đi, Tử Vân nhanh chóng đè sự mất mát, tủi thân xuống, lấy lại sắc mặt tươi tỉnh tràn đầy gió xuân, phong tình vạn chủng, uyển điệu tiến đến nắm lấy tay Tần Chí Thanh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-bot-hoa-dien/2641704/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.