Chương trước
Chương sau
Trịnh Lan nhịn không được vuốt vuốt mi tâm, mỗi lần An Thái đến chàng đều có dự cảm chẳng lành, vì vậy gấp gáp thúc giục: “Hôm nay tốt ngày phù hợp để xuất hành, xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi, không tiếp khách nữa.”

Tiểu Viện khá kinh ngạc, từ ngày quen biết Trịnh Lan, dường như nàng chưa bao giờ thấy chàng hành sự vội vàng, xúc động như thế, nhất thời có hơi thất thần. Vài giây trôi qua, lấy lại tinh thần, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, mày khẽ nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Vừa rồi điện hạ còn nói chờ mấy ngày nữa mưa tuyết vơi bớt hãy lên đường.”

Nàng không hiểu vì sao Trịnh Lan lại chấp niệm sâu sắc với việc tránh mặt An Thái như vậy, trước sự bá đạo, ngang ngược, lại có chút trẻ con tuỳ hứng của chàng lúc này, nàng không khỏi có chút bất ngờ.

Hai vị chủ tử mỗi người một ý, Hải Thăng hoang mang không biết nên làm thế nào cho phải, Trịnh Lan mặt lạnh, liếc nhìn hắn, ra lệnh: “Nhanh đi đi.”

Hải Thăng nhanh chóng lui ra ngoài, dự định theo lời điện hạ giao phó, đuổi khéo An Thái công chúa đi. Trịnh Lan nắm tay Tiểu Viện muốn tới phía sau hậu viện.

Hải Thăng muốn quay lại thông báo cho điện hạ biết An Thái công chúa mặc y phục thái giám, hiện giờ đã vượt qua sảnh trước, chạy tới trước cửa hậu viện. Thế nhưng Trịnh Lan đi quá nhanh, đến mức vương phi phải chạy chậm theo mới không thành tình cảnh bị kéo lôi đi. Hải Thăng không dám chạy quá nhanh, sợ điện hạ và vương phi đang có tranh chấp, là hạ nhân như hắn không tiện có mặt lúc này.

“Có phải chàng đã làm việc gì không thể cho người khác biết không?” Bị Trịnh Lan vội vã kéo đi, sắc mặt Tiểu Viện có chút tái nhợt, nàng rất ít gọi thẳng Trịnh Lan là “chàng”, vậy mà giờ khắc lại buộc miệng nói ra xưng hô đó.

Trịnh Lan chẳng quan tâm, chỉ hờ hững đáp: “Những sự việc phát sinh nơi đế đô này, việc nào việc đó phiền phức, vô vị. Muốn quản cũng quản không hết. Ái phi chẳng cần phí tâm.”

“Hoàng huynh!” Từ vườn hoa hậu viện vọng tới tiếng gọi lảnh lót của An Thái. Trịnh Lan và Tiểu Viện đều quay đầu nhìn lại. Một tiểu thái dám mặt mày lanh lợi, thanh tú ba chân bốn cẳng chạy tới. Khuôn mặt Trịnh Lan lộ rõ vẻ không vui.

“Sao? Không gả đi được nên khỏi cần tuân thủ phép tắc nữa à? Ăn mặc lố lăng như vậy, có phải còn chưa thèm bẩm báo với Hoàng hậu đã lẻn ra ngoài?” Từ đôi mắt ướt sũng trên khuôn mặt hoàng muội, Trịnh Lan cũng đại khái đoán được tiểu công chúa này muốn gì, giờ khắc này chàng chỉ mong có thể nhanh chóng đuổi An Thái đi.

Hải Thăng cực kỳ tinh tế tiến lên, nhỏ nhẹ nói: “Điện hạ và vương phi có việc quan trọng, cần xử lý gấp, mời công chúa điện hạ theo nô tài…”

An Thái lập tức hiểu ra Trịnh Lan muốn tránh mặt mình, nhưng lại không ngờ nàng nhanh chân hơn, nóng nảy xông vào phủ, bắt gặp đúng lúc hai người định trốn đi, thế nên mới có kết quả là bộ mặt như đưa đám hiện tại, nàng ta tức giận tố cáo: “Thì ra huynh cố tình tránh mặt ta.”

An Thái lại nhìn cổ tay hoàng tẩu đang bị hoàng huynh gắt gao nắm chặt, nhịn cơn tức xuống, làm nũng với Tiểu Viện: “Hoàng huynh không chào đón ta, chẳng lẽ hoàng tẩu cũng không thèm để ý đến ta hay sao? Rõ ràng mấy ngày trước tẩu tẩu còn ra mặt giúp ta, không quản nguy hiểm cứu ta ở điện Giao Thái mà.”



Tiểu Viện bối rối nhìn đôi huynh muội hoàng gia mặt nặng mặt nhẹ với nhau, cuối cùng nhỏ nhẹ nói với An Thái: “Ta không hề có ý muốn trốn tránh công chúa.”

An Thái vốn không thích vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề: “Là hoàng huynh đề nghị để Tú Dung đi hoà thân, phải không?” An Thái và Lý Tú Dung là bạn thân nhiều năm, thời điểm hay tin Lý Tú Dung tình nguyện đi hoà thân, An Thái lập tức phái tai mắt của Hoàng hậu đi điều tra tình hình trong điện Giao Thái, thì nghe được tin sau khi Trịnh Lan và Hằng Xương Đế thảo luận một hồi, sự việc thành ra như thế. Nàng không tin, bèn vội vàng xuất cung đến vương phủ, chất vấn hoàng huynh. Nhưng phản ứng đầu tiên của Trịnh Lan lại là né tránh, ngay khoảnh khắc đó, nàng đã chắc chín phần mười, không phải tin tình báo sai, mà chỉ do nàng không hiểu rõ con người hoành huynh mà thôi.

“Hoà thân cũng tốt, còn hơn để xảy ra chiến tranh bách tính lầm than. Nếu phải bắt buộc có một người đi, dù sao cũng tốt hơn để công chúa cao quý nhất Đại Trịnh đi. Chẳng lẽ hoàng muội muốn đi sao? Vậy bản vương sẽ lập tức đề đạt bệ hạ truyền chiếu chỉ xuống, để Lý Tú Dung trở thành thị nữ hồi môn của muội. Gả trưởng công chúa đi thực sự là cho Tây Man mặt mũi lớn.”

“Thì ra trong mắt hoàng huynh việc gả ta đi cùng lắm cũng chỉ là cho đám người man di kia thể diện thôi!” An Thái không thể tin được, mình phong trần mệt mỏi trốn ra khỏi cung, vốn mong Trịnh Lan thương xót cứu lấy Tú Dung, nhưng hoàng huynh của nàng quá mức lạnh lùng, sắt đá, thậm chí có thở hờ hững đến cực điểm nói ra những lời vô tình này. Mỗi câu hoàng huynh nói ra càng khiến nàng khó lòng chấp nhận. Dù gả cho Tần Chí Thành - người nàng mến mộ - trở thành một con cờ chính trị trong tay mẫu hậu, nàng còn chẳng cam lòng, huống chi là hoà thân.

Tiểu Viện lạnh lùng nhìn Trịnh Lan, đột nhiên nàng cảm thấy nam nhân bên cạnh quá mức lạ lẫm, nhớ tới hôm qua, chàng còn ôn tồn hứa hẹn “Đã có ứng viên cho vị trí hoà thân” với Ngô Phàm Vân, hóa ra người ấy lại là Lý Tú Dung.

Trịnh Lan ghét nhất phải giải thích việc mình làm với người khác, mặc dù từ ngày quen Tiểu Viện, chàng đã phá lệ rất nhiều lần, chủ động mở miệng giải thích với nàng. Nhưng thời khắc này một câu thừa thãi chàng cũng chẳng buồn nói.

Thấy An Thái hờn dỗi, chàng chỉ lạnh lùng buông xuống mấy câu: “Muội yên tâm, lần hoà thân này, Tây Man đã nói rõ mong muốn được cầu thân các quý nữ tướng mạo, tài học song toàn. Tiểu công chúa tính tình bốc đồng, nông nổi, nóng nảy, không coi ai ra gì như muội hoà thân rồi sẽ rước về hậu quả ra sao chứ? Muội mà gả đi, có khi còn khiến quan hệ hai nước lục đục, mâu thuẫn, phong ba bão táp cũng chẳng biết chừng. Tần Chí Thành đã không muốn muội, chẳng bằng tìm một phu quân ngoan ngoãn, biết nghe lời, dịu dàng, ổn trọng, rồi về phủ công chúa của mình làm mưa làm gió gì thì tùy.”

An Thái trừng mắt nhìn Trịnh Lan, nghe những lời mỉa mai cay độc của hoàng huynh, lòng không khỏi nhói lên, bi thương đáp: “Ta còn tưởng rằng hoàng huynh sẽ vì tình nghĩa đồng học, vì thời gian ấu thơ lớn lên bên nhau mà thay ta cầu khẩn phụ hoàng, giúp đỡ Tú Dung. Tây Man nghèo nàn, lạc hậu, thiếu thốn đủ thứ, đường hoà thân xa xôi, hiểm trở, những nữ tử đã từng tới đó hoà thân đều không thể sống quá ba mươi tuổi. Tú Dung thông tuệ, ôn hòa, là người thấu tình đạt lý, đối xử ôn hoà, lễ độ với mọi người xung quanh, càng không phải loại nữ tử thế gia dung tục tự phụ huynh luôn coi thường, chán ghét, vậy cớ sao huynh lại đẩy tỷ ấy vào kết cục này?”

Sau đó An Thái lặng lẽ nhìn Tiểu Viện, đáy mắt tràn đầy hy vọng.

Tiểu Viện định mở miệng, nhưng thấy sắc mặt Trịnh Lan xanh xám, lạnh lẽo, cuối cùng vẫn không dám nói ra, chỉ khẽ lắc đầu ra hiệu cho An Thái.

Thấy nét mặt bối rối, khó hiểu của Cửu tẩu, thậm chí còn thoát sự đau buồn, thương xót, nàng biết mình không trông đợi được điều gì ở nơi này nữa.

“Được, ta hiểu rồi.” An Thái thi lễ với Trịnh Lan, vì đang mặc y phục của thái giám, có chút rộng, thời điểm hành lễ, tương đối xấu hổ, thêm việc chuyện này khiến nàng nhớ lại ký ức bất lực, nhục nhã, thất bại ê chề, vì vậy lạnh lùng nói thêm: “Ta đã tới phủ Lý tướng gặp Tú Dung tỷ tỷ, nàng ấy vô cùng thương tâm. Lý tướng vì sự kiện cung biến mà tinh thần suy sụp, bệnh không dậy nổi. Đây chính là cách hoàng huynh đối đãi với ân sư, với đồng môn của mình đó sao? Nhiều năm như vậy ta đúng là mắt mờ mới không nhìn ra bản lĩnh của bậc quân vương ở huynh, đủ tàn nhẫn, đủ lạnh lùng, đủ vô tình. Ngay đến phụ hoàng cũng chẳng sánh được bằng vương huynh.”



Câu nói này sắc lẹm như mũi dao đâm thẳng về phía Trịnh Lan, nhưng cũng đồng thời ghim vào lòng Tiểu Viện.

Sự kiện cung biến, nàng đã tỏ tường năng lực cùng tài thao lược nơi chàng. Nhưng lại không biết được, thì ra trong sâu thẳm tim chàng còn tồn tại một khoảng không lạnh giá, băng lãnh, tuyệt tình đến thế.

Trước khi đi, có vẻ vẫn còn quá nhiều cảm xúc uất ức, xúc động, thất vọng dồn nén. An Thái quay đầu nhìn thẳng về phía Trịnh Lan lạnh nhạt nói: “Đến giờ Tú Dung còn chưa biết, kẻ tham mưu cho phụ hoàng chọn nhân tuyển, người nghĩ ra kế sách lựa chọn danh môn khuê tú là huynh. Ta cũng không nói cho tỷ ấy biết, tránh tỷ ấy tan nát cõi lòng.” Sau cùng, ánh mắt An Thái lướt qua Tiểu Viện, tựa hồ có mấy phần áy náy: “Hoàng tẩu yên tâm, trong lòng hoàng huynh chỉ có mình tẩu, lần này chắc tẩu cũng hiểu rõ rồi nhỉ?”

Trịnh Lan chỉ cảm thấy đau đầu. Đưa Lý Tú Dung đi hoà thân quả thực là chủ ý của chàng, đây là con cờ hữu hiệu nhất giúp Hằng Xương Đế củng cố lại quyền lực tại đế đô. Từ xưa tới nay quyền tướng và quân quyền không thể song song tồn tại. Mặc dù giờ đây bè lũ của Thái tử đã tan tác, chia năm sẻ bảy, nhưng không có nghĩa trong triều đình sẽ giữ vững thế cục an bình, yên ổn. Hằng Xương Đế tính tình ôn hoà, hiền hậu, thậm chí có lúc quá mức mềm yếu. Mặc dù Lý Lương Bật là thanh lưu trong triều đường, nhưng chỉ có Trịnh Lan biết, một khi con người ta đứng trên đỉnh cao quyền lực, mấy ai có thể giữ vững sơ tâm, thanh liêm chính trực đến cùng. Một khi kẻ quyền cao chức trọng kết bè, kéo phái, đối với đế vương mà nói, không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Lúc trước triều đình hình thành hai phe đối lập, nhưng lại tạo thành một thế cân bằng hoàn hảo: Bè cánh Thái tử với Lý Lương Bật đứng đầu phe thanh liêm. Nhưng hiện tại chàng sắp rời kinh sư, nếu như để lại mầm mống cho sự phát triển đảng phái, lại tăng thêm sự đe doạ từ phía Tây Man, bảo tọa của Hằng Xương Đế sớm muộn cũng bất ổn. Đây cũng là lý do ngày đó trong sự kiện cung biến, chàng cố tình trốn sau tấm bình phong, không tìm cách cứu Lý Lương Bật.

Nào có ai là thánh hiền chân chính, là con người ắt đều có tư lợi, vị kỷ. Đạo làm vua vốn chỉ xoay quay hai vấn đề: thực thi quyền lực và cân bằng các thế lực xung quanh, điều phối chúng hợp lý và có lợi nhất cho mình.

Hằng Xương Đế không phải người sát phạt, quyết đoán, trước khi rời khỏi kinh đô, Trịnh Lan muốn giải quyết gọn gàng tất cả nguy cơ, điều chỉnh những con cờ trên bàn cờ vào trạng thái lý tưởng nhất.

Nhưng tất cả chuyện này chàng không biết phải giải thích với Tiểu Viện thế nào.

Mặc dù chàng luôn cảm thấy mình làm đúng, nhưng lại không thể quang minh chính đại nói rõ ràng cho Tiểu Viện nghe.

Nàng sinh ra và lớn lên ở một thế giới khác với chàng, nhưng lại không biết rằng so với những chốn câu lan còn có nơi u ám, dơ bẩn, lạnh lẽo hơn nhiều lần, ấy chính là triều đình.

Đi đến hậu viện, Tiểu Viện thấy một cỗ xe ngựa tinh mỹ, Bách Linh và Ngân Tuệ đã sắp xếp gọn gàng toàn bộ hành lý của hai vị chủ tử lên xe, hiện tại hai nàng đang cẩn thận kiểm tra lại xem còn thiếu thứ gì không?

Thấy điện hạ và vương phi đi tới, Bách Linh khẽ mỉm cười tiến lên hành lễ, không quên đem theo lò sưởi cầm tay nhét vào lòng Tiểu Viện.

Nào ngờ vô tình phát hiện ra, sắc mặt hai vị chủ nhân nhà mình đều cực kỳ khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.