Trịnh Lan nhịn không được vuốt vuốt mi tâm, mỗi lần An Thái đến chàng đều có dự cảm chẳng lành, vì vậy gấp gáp thúc giục: “Hôm nay tốt ngày phù hợp để xuất hành, xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi, không tiếp khách nữa.”
Tiểu Viện khá kinh ngạc, từ ngày quen biết Trịnh Lan, dường như nàng chưa bao giờ thấy chàng hành sự vội vàng, xúc động như thế, nhất thời có hơi thất thần. Vài giây trôi qua, lấy lại tinh thần, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, mày khẽ nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Vừa rồi điện hạ còn nói chờ mấy ngày nữa mưa tuyết vơi bớt hãy lên đường.”
Nàng không hiểu vì sao Trịnh Lan lại chấp niệm sâu sắc với việc tránh mặt An Thái như vậy, trước sự bá đạo, ngang ngược, lại có chút trẻ con tuỳ hứng của chàng lúc này, nàng không khỏi có chút bất ngờ.
Hai vị chủ tử mỗi người một ý, Hải Thăng hoang mang không biết nên làm thế nào cho phải, Trịnh Lan mặt lạnh, liếc nhìn hắn, ra lệnh: “Nhanh đi đi.”
Hải Thăng nhanh chóng lui ra ngoài, dự định theo lời điện hạ giao phó, đuổi khéo An Thái công chúa đi. Trịnh Lan nắm tay Tiểu Viện muốn tới phía sau hậu viện.
Hải Thăng muốn quay lại thông báo cho điện hạ biết An Thái công chúa mặc y phục thái giám, hiện giờ đã vượt qua sảnh trước, chạy tới trước cửa hậu viện. Thế nhưng Trịnh Lan đi quá nhanh, đến mức vương phi phải chạy chậm theo mới không thành tình cảnh bị kéo lôi đi. Hải Thăng không dám chạy quá nhanh, sợ điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-bot-hoa-dien/2641613/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.