“Anh Từ, không mời tôi lên uống chén trà hả?” Tiêu Miễn chậm rãi mở dây an toàn, ngón tay thon dài đặt trên lưng ghế phụ lái, từ từ đến gần Từ Bính Khu, khẽ nói: “Tốt xấu gì tôi cũng mời anh ăn bữa cơm, đến chỗ anh xin chén trà không tính là quá đáng chứ?”
Chỉ một bữa cơm mà xưng hô của anh ta đã từ sếp Từ biến thành anh Từ.
Bàn tay đang mở cửa xe của Từ Bính Khu hơi dừng lại, hắn nhướng mày lên, tỉnh bơ chuyển ánh mắt từ người đối phương lên gương mặt của đối phương, trong lời nói mang ý pha trò: “Sếp Tiêu cứ đùa, trà trong nhà tôi làm sao xứng với sếp Tiêu… Vậy đi, đợi hôm nào sếp Tiêu rảnh, tôi mời anh đến phòng trà, thế nào?”
“Được.”
Tiêu Miễn gần như tiếp lời ngay sau khi hắn nói xong, rất gọn gàng dứt khoát, như thể đã đoán được kết quả này.
Từ Bính Khu hiếm khi im lặng mấy giây, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiêu Miễn như đang thăm dò, nhưng vài giây sau hắn đã rời đi, khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Vậy thì… đợi sau khi xử lý xong công việc, tôi sẽ liên lạc với anh?”
“Được chứ.” Tiêu Miễn đáp lời, đôi mắt màu nâu bất động nhìn chằm chằm vào gương mặt Từ Bính Khu, sâu trong đáy mắt là sự ngang bướng và cố chấp không che giấu được. Anh hơi cúi người về phía trước, hơi thở ấm áp giao thoa với hơi thở của đối phương, khẽ nói: “Vậy tôi sẽ chờ tin tức của anh Từ, anh cũng đừng quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-bam/969200/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.