Tối đó, Mai Nguyệt Phổ thấy Đông Phương Hải trở về nhà, cô liền hỏi: "Không phải anh nói có công việc sao?"
"Đáng ra là thế, nhưng hết rồi. Sao nào? Em thấy không vui khi anh trở về sao?", Đông Phương Hải ngồi xuống ghế.
"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là em thấy tò mò thôi." - Mai Nguyệt Phổ trả lời.
Đông Phương Hải nhìn cô một cách chằm chằm tạo ra một cảm giác khá khó chịu: "Tò mò ư? Chẳng phải em đã biết hết rồi sao? Còn báo cho tên Trình Viễn đó nữa."
Mai Nguyệt Phổ giật mình, đứng phắt dậy lùi ra xa, "Sao... sao anh lại biết chuyện đó."
"Trông tôi có giống tên ngốc không hả?" - Đông Phương Hải bực tức nói - "Nếu không phải em thì còn ai có thể biết tôi tới Khách sạn Hoàng Hôn mà dám hé răng nửa lời chứ. Tạ Mỹ Mai à? Hay đám nhân viên đã phải ăn án phạt tội khai man?”
"Anh nghĩ kĩ xem, biết đâu rò rỉ thông tin ở đâu đó.", Mai Nguyệt Phổ vẫn cố gắng chối quanh, sợ không biết phải giải quyết với Đông Phương Hải thế nào nếu lộ chuyện.
Đông Phương Hải cười khẩy, bắt đầu nói giọng giễu cợt: "Trình Viễn à, em không chắc điều này có ý nghĩa không. Nhưng cuộc gọi sáng nay với Đông Phương Hải có chút kỳ lạ."
"Anh xem trộm tin nhắn của tôi." - Mai Nguyệt Phổ vừa ngạc nhiên, vừa giận dữ nói.
"Thì sao chứ? Không phải bao năm qua điều đó chẳng ảnh hưởng gì à?", Đông Phương Hải thừa nhận, các dữ liệu về tin nhắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ven-man-bi-mat/2803261/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.